KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH - Trang 669

Đoạn sau, anh biếu vua tất cả các vật quý mà chỉ đổi lấy một con dao sắc.
Anh bỏ nước đi đến một nước khác làm con nuôi một đại thần. Và nhờ câu
châm ngôn trên, một đêm nọ, anh thức đêm canh gác cho nhà vua chu đáo
(trước đó những ông quan khác đi canh đều ngủ quên và bị vua xử chém)
được vua khâm phục về sự cần mẫn và tài năng, gả công chúa cho, rồi cho
thay vua trị vì. Trở về nước, anh lại được ông vua cũ trọng đãi vì phục tài
và gả cho công chúa, rồi nhường luôn ngai vàng.

Cuối cùng, anh không quên đi gọi người anh mình về và cho làm quan. [3]

Đồng bào Tày có truyện Bút Bời cũng là một dị bản của Kiện ngành đa
nhưng hình tượng xây dựng khác hẳn:

Có hai người bạn, một khôn ngoan, một dại dột, đều nghèo đói không con,
một hôm rủ nhau đi tìm Bút Bời (Ngọc Hoàng) để xin cho được con có của
nên. Mỗi người quảy một gánh gạo, chàng Khôn đi trước Dại đi sau. Khi
ngủ ở rừng có ma hiện ra quấy nhiễu, chàng Khôn bảo bạn hãy nín thở, tay
trái cầm một nắm đất để lên đầu và cầu Bút Bời phù hộ. Ma liền chạy mất.
Đi đã nhiều ngày mà không gặp Bút Bời, chàng Dại toan về nhưng được
bạn khuyến khích lại đi. Đêm tới, hai người nằm mộng thấy có người đến
khuyên nên trở về vì đường còn rất xa. Sáng dậy, họ gặp một người (tức
Bút Bời cải trang) hỏi họ muốn gì? - "Xin đẻ con trai". - "Được, muốn gì
nữa?". Chàng Dại xin một gánh bạc, chàng Khôn xin một gánh ba phần bạc
một phần vàng. Bút Bời đều hứa cho, chỉ dặn ba điều nên nhớ: 1) Khi lội
sông chớ lội thẳng. 2) Thấy cầu chớ luồn phía dưới. 3) Về đến nhà trước ba
ngày chớ trèo lên thang.

Lúc về chàng Dại đi trước chàng Khôn. Qua sông anh muốn lội thẳng,
Khôn can mãi không được bèn bảo hãy đặt gánh ở bờ, cả hai cùng lội thử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.