"Hạ Viễn Hàng, ưmh. . . . . . đáng chết! Mau. . . . . . kết thúc. . . . . ." Nếu
không kết thúc, cô thật sự sẽ bị anh chơi hư, giết chết! Cô sắp điên rồi, quả
thật hận chết thể lực tốt của anh! Anh bắt đầu làm tình, chỗ mỗi lần đều
khiến cô hận nhất chính là làm thật lâu cũng không bắn, chơi đùa cô đến
chết đi sống lại, cái tư thế mất thể diện gì, lời nói đỏ mặt gì cũng phải dùng
xong, nói xong, còn phải liều mạng phối hợp với anh anh mới cam tâm.
Huống chi lần này anh cố ý phải trừng phạt cô!
Hạ Viễn Hàng đưa tay đến nơi bọn họ kết hợp, nơi đó đã ướt đến rối tinh
rối mù, đầu ngón tay tìm được viên ngọc trai đã trướng đên mức tận cùng,
nặng nề vê, khiến cho cô hét chói tai lên, hoa huyệt co rút nhanh, ôm chặt
anh, một lần hút, lại một lần hỏng mất.
Chất lỏng bắn ra vẫn như cũ bị anh hung hăng ngăn ở bên trong, vừa
thoải mái, vừa đau, loại kích thích muốn chết này làm cho cô cắn đôi môi
cũng sắp không còn giọt máu.
"Anh đúng là không muốn bắn, thế nào?" Anh ác ý nói nhỏ, một cái tay
khác sờ tới bờ môi cô, tách hàm răng cắn chặt này ra, thăm dò tiến vào, kéo
cái lưỡi thơm mềm của cô ra, tỉ mỉ vuốt ve, ngón tay ở phần môi của cô liên
tục ra vào, bắt chước động tác phía dưới. "Nếu cái miệng nhỏ nhắn phía
dưới không được, không bằng, dùng cái miệng nhỏ nhắn ở trên này thử một
lần, hử?"
Cô kinh ngạc một chút, cắn ngón tay càn rỡ của anh. "Anh đừng mơ
tưởng!"
Trước kia, thời điểm tận tình nhất cô cũng chưa từng làm cái đó cho anh.
Thứ nhất, anh không nỡ, thứ hai, thật ra thì cô không thể tưởng tượng, cũng
sẽ không.
Nhưng bây giờ, anh nỡ, tại sao anh phải không nỡ với cô? Cô gái này,
trong mắt vĩnh viễn đều chỉ có chính cô, anh có nhiều quan tâm hơn cũng sẽ