KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 174

thuốc đi mà không nghe. Tụi con lai ăn toàn đồ Mỹ, mạnh như trâu, kéo
nó về không đã mệt. Lúc tao thấy nó ở siêu thị, tao phải dụ lắm, rồi cầm
cái điện thoại đi mới bắt được nó, mày làm sao mà sẩy nó ra đi thì chết
mẹ với tao. Con này bán qua bên Trung Quốc cả đống tiền.

- Chị nhớ chia phần cho em nhiều nhiều nha, em cực với con này quá.

- Mày nghe tới tiền là con mắt sáng như mắt chó, lo vô nhà canh tụi nó
đi, tao chờ người ta đến coi hàng, chuyển đi, để lâu không được đâu.

Gã đàn ông gật đầu rồi lại lo đi về nhà.

Trong căn nhà tối đen, Jade ngồi run lập cập, sợ hãi nhớ lại những gì
mình vừa phải trải qua. Trong tâm trạng non nớt của một đứa trẻ tám
tuổi sống trên đất Mỹ, những trải nghiệm này là quá sức chịu đựng của
Jade. Nhớ đến mẹ Khanh và đứa em gái nhỏ ở nhà, Jade cảm thấy một
luồng sức mạnh chạy trong cơ thể. Ban nãy, để lừa cho gã đàn ông đi
khỏi, mặc dù không hiểu gã nói gì, nhưng Jade đã giả vờ nhắm mắt, bất
tỉnh, bây giờ khi gã đã đi rồi, Jade mới ngồi dậy để tìm đường bỏ trốn.
Cánh cửa căn nhà được khóa bằng sợi xích to, chừa ra đủ một khe hở,
không đủ cho người lớn ra vô, nhưng với một đứa trẻ như Jade thì sẽ dễ
dàng hơn.

Jade lồm cồm bò dậy, cố gắng nhích người qua khoảng cách hẹp của
cánh cửa, cố gắng nén tiếng la vì bị hai cánh cửa gỗ ép chặt vào chân.
Từng chút, từng chút một, cuối cùng Jade cũng có thể luồn người ra
khỏi căn nhà tối đang giam giữ mình. Jade nhìn ra đường, thấy ánh đèn
đang hắt bóng gã đàn ông bắt giữ và đánh mình từ chiều, cùng với ả
đàn bà đã lấy điện thoại để Jade đuổi theo. Jade biết không thể để họ
thấy mình đang bỏ trốn, bèn khom người, nửa bò nửa chạy về hướng
ngược lại, rồi cứ thế một mạch băng xuyên qua con hẻm vắng để ra
đường lớn bằng hướng khác.

Jade vừa chạy vừa hổn hển thở, mặc dù rất mệt mỏi nhưng vẫn không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.