KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 230

23

Phan giữ chặt tay Nam, hét lên với Mễ:

- Tôi xin lỗi, Mễ về đi, tôi sẽ giữ Nam lại cho, lần trước cũng đã như vầy
rồi, không sao đâu!

Mễ lồm cồm đứng dậy, nhìn khung cảnh trước mắt mình, nhớ lại lời
Phan nói những khi Nam rơi vào tình trạng như vầy, chỉ có tình dục mới
có thể kiềm chế được, nên Mễ gật đầu rồi nhanh chóng ra khỏi nhà,
bấm chốt cửa.

Nam khóc, nước mắt mặn đắng, xé lòng, tan nát luôn cõi lòng Phan.
Phan quay người Nam lại, đặt môi vào môi Nam, cố gắng hôn Nam để
Nam bình tĩnh. Nhưng khi môi vừa chạm được môi, Nam cắn mạnh môi
Phan. Đau, nhưng Phan vẫn không bỏ Nam ra, cứ để máu chảy ra từ
môi mình, hòa luôn trong nụ hôn tanh nồng mùi máu.

- Không sao đâu Nam, có anh ở đây, Nam không sao đâu.

Nam vẫn khóc, vẫn gào thét, vẫy vùng như con thú hoang đang mang
trên cơ thể vết thương chí mạng. Phan vẫn cố ghì chặt Nam, hai cánh
tay rộng, vững chắc, mọi khi Nam vẫn tựa đầu trên đó tìm thoáng bình
yên, nay trở thành cái gọng kìm kềm hãm đời Nam.

Nam cố gắng thoát ra khỏi Phan, đến khi tuyệt vọng, Nam bấu vào cánh
tay Phan, dùng hết sức bình sinh cắn mạnh. Phan cứ im lặng, chịu tất cả
đau đớn Nam mang tới, xen lẫn trong đó, một chút kích thích quái gở
dâng tràn.

Tay Phan bắt đầu rỉ xuống dòng máu đỏ, Nam vẫn cắn chặt, không
buông. Đến khi cả sức lực dồn thành nỗi đau chuyển sang Phan, Nam
thôi giãy giụa, hơi thở thổn thức, mệt nhọc. Phan ôm siết Nam vào chặt
hơn trong vòng tay, máu ướt thẫm áo, mùi tanh nồng xộc lên khứu giác,
và trong giây phút đó, giọng Phan bình thản, điềm nhiên đến lạ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.