KHÓC GIỮA SÀI GÒN - Trang 292

một cuộc thi công bằng, tìm ra được đứa bé thật sự tài năng, xứng đáng để mọi
người ủng hộ.

Điều xúc động nhất của đêm chung kết, chính là việc bé B. xuất hiện trên sân
khấu để chúc mừng người bạn đăng quang cuộc thi giống mình năm rồi.

Ký ức trẻ con vốn dĩ còn mong manh, sau một thời gian điều trị, B. đã cân bằng
được cảm xúc bản thân. Phát biểu trong ngày hôm ấy, ba B. nói:

- Con chúng ta có quyền đam mê và thể hiện đam mê. Nhưng tôi chỉ muốn mọi
người hiểu rằng, trước khi đứa bé trở thành ca sĩ, nó phải được trải qua một tuổi
thơ bình thường như bao nhiêu đứa trẻ khác.

***

Sáng nay Tú đến công an đầu thú.

Mễ muốn đi cùng, nhưng suy nghĩ một lúc rồi lại thôi. Đàn ông đâu muốn đàn
bà chứng kiến những giây phút thất bại nhất trong đời họ.

Mễ không uống café, cũng không hút thuốc, chỉ đứng nhìn Sài Gòn dưới kia.

Dù đêm qua, con người ta đau khổ hay hạnh phúc đến thế nào, thì sáng nay,
mặt trời vẫn mọc. Chúng ta lại sẽ phải sống một ngày mới, những chuyện vừa
qua chỉ còn là ký ức.

Sài Gòn đẹp không?

Đẹp chứ! Với Mễ, Sài Gòn luôn luôn đẹp, vì tại nơi đó, có những người Mễ yêu
thương, dẫu, chỉ được gặp họ ở một khoảng khắc ngắn ngủi của cuộc đời, để rồi
lại phải tách nhau ra. Nhưng Mễ tin rằng, một ngày nào đó, mọi người sẽ được
gặp lại nhau ngay tại mảnh đất Sài Gòn này. Có khi chẳng để làm gì hết, chỉ là
được ôm nhau vào lòng và khóc.

Vì sao lại là khóc mà không phải mỉm cười?

Vì tiếng khóc, là bắt đầu của một sinh linh mới, của một sự sống mới. Như bao
nhiêu đứa trẻ đã từng sinh ra, cất tiếng khóc tại nơi đây. Và như con của Mễ,
đứa con vừa được tượng hình, nó cũng sẽ được cất tiếng khóc chào đời giữa Sài
Gòn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.