KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 186

- Không có lời nào khai man chứ?
- Không có lời nào khai man vì tôi nghĩ bụng: “ Từ nay mình không nói dối
nữa, suốt đời không nói dối nữa, không làm cái gì ác nữa ”.
- Tóm lại là anh đã hối hận hả?
- Dạ, tôi đã hối hận.
- Vì anh đương ở trong cảnh nguy hả?
- Dạ, vì tôi đương ở trong cảnh nguy.
- Anh hối hận còn vì lý do nào khác không?
- Thưa, không có lý do nào khác.

Khi phiên thẩm vấn dời lại, viên Chánh thẩm và các viên Phụ thẩm bước ra
thì mọi người đứng cả lên, rồi đi ra cửa ở sau các dãy ghế dài kê thành từng
cấp, người Âu đi một cửa riêng, người không phải gốc Âu đi một cửa riêng,
theo tục lệ.
Kumalo và Msimangu, Gertrude và bà Lithebe cùng ra với nhau và họ nghe
có người bảo:
- Thân phụ của người da trắng bị giết kia kìa.
Kumalo đưa mắt kiếm và thấy đúng ông đó là thân phụ người bị giết, ông
chủ điền có cái trại ở trên các đồi cao, phía trên Ndotsheni, người mà ông ta
thấy đã có lần cưỡi ngựa đi ngang qua giáo đường. Và Kumalo run lên,
quay mặt đi. Vì làm sao nhìn một người như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.