KHÓC LÊN ĐI, ÔI QUÊ HƯƠNG YÊU DẤU - Trang 48

sức mạnh. Nhưng đa số người da trắng không hiểu sự thực đó về quyền
hành và họ sợ chúng ta có quyền hành.
Ông đứng yên như suy nghĩ về những điều mới nói:
- Phải, đúng là quyền hành như vậy đó, nếu nó đồi bại thì không có sức
mạnh. Chỉ có mỗi một cái là quyền hành tuyệt đối, tức tình thương. Vì khi
có tình thương thì người ta không cầu có quyền hành, mà vì không cầu có
quyền hành thì tự nhiên có quyền hành. Tôi chỉ thấy có mỗi một niềm hy
vọng cho quê hương chúng ta, là người da trắng và người da đen không cầu
có quyền hành và tiền bạc, chỉ mưu cái ích lợi cho xứ này và cùng hợp lực
với nhau để thực hiện việc đó.
Ông ngừng nói, vẻ trầm tư, rồi rầu rĩ nói tiếp:
- Tôi sợ nhất một điều là tới khi họ biết có tình thương thì họ thấy chúng
mình đã hoá ra thù ghét họ.
Và Kumalo lặng lẽ theo ông ta, lòng thấy trầm uất vì những lời nghiêm
nghị và buồn bực đó.

o o o

Họ tới Doorfontein mà cũng chẳng được việc gì mặc dầu người da trắng ở
đó nể nang họ. Msimangu biết cách cư xử với người da trắng và họ chịu
khó tìm hỏi, sau cùng hay rằng Absalom Kumalo đã thôi không làm ở
xưởng đó một năm rồi. Một người nhớ rằng Absalom chơi thân với một
người thợ trong xưởng tên là Dhlamini, và cho gọi anh thợ này lại. Anh ta
bảo tin tức cuối cùng anh ta được biết là Absalom ở trọ nhà một bà tên là
Ndlela ở đường End, con đường phân cách Sophiatown và khu Westdene
của người Âu. Anh ta nhớ mài mại số nhà là 105, nhưng không chắc chắn
lắm.
Kumalo và Msimangu lại trở về Sophiatown, quả nhiên gặp được bà Ndlela
ở số 106, đường End. Bà nhã nhặn tiếp họ, trong khi mấy đứa con của bà
núp sau váy mẹ mà ngó trộm khách. Bà ta bảo Absalom không còn ở đó
nữa, nhưng yêu cầu họ đợi một chút, vì bà ta nhớ Absalom có viết cho bà
một bức thư để xin lại những đồ vật để lại nhà bà. Và trong khi Kumalo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.