KHỞI ĐẦU TỪ CÁI CHẾT - Trang 303

thế nào để đối phó với tình trạng vô gia cư, nhưng càng nghĩ nhiều
đến chuyện đó, tôi càng nhận ra rằng đó thực sự là lựa chọn duy
nhất để tôi duy trì được chút tự trọng cho bản thân. Tôi chưa sẵn
sàng để đương đầu với bố, không thể chi trả cho một căn hộ, còn
sống với Randy thì... chậc, có quá nhiều thứ liên quan nảy sinh,
đến nỗi lựa chọn ấy thậm chí còn chẳng vui vẻ chút nào.

Thậm chí tôi có còn yêu anh ta nữa không? Tôi cau mày. Tôi hỏi

Randy rằng anh ta có yêu tôi không, nhưng lại chẳng thực sự nghĩ
đến điều ngược lại.

Mình không nghĩ là có. Một cảm giác day dứt lạ lẫm xuyên qua tôi.

Tôi gọi Randy là bạn trai quá nhiều năm đến nỗi đột nhiên thấy
khó mà tin rằng có thể giờ sẽ không còn thế nữa. Vậy tôi nên làm gì
đây? Chia tay anh ta? Hay chỉ để chuyện đó trôi qua?

Hẳn tôi đã ngủ thiếp đi, vì điều tiếp theo tôi biết là tôi giật

mình thức giấc khi điện thoại di động đổ chuông, còn mặt trời đang
chiếu thẳng vào người. Tôi nheo mắt trước luồng ánh sáng chói
gắt rồi mò mẫm tìm điện thoại. Tôi liếc nhìn đồng hồ, chỗ này
đáng yêu và râm mát vào buổi chiều bao nhiêu thì lại nắng chói
chang vào lúc chín giờ sáng bấy nhiêu. Ôi chao, hẳn tôi đã ngủ say
như chết. Có lẽ cơ thể tôi cần nghỉ ngơi để hồi phục lại sau vụ bị
thối rữa quá mức chăng?

Cuối cùng tôi cũng lôi được điện thoại ra khỏi túi xách, ngạc

nhiên không ít khi thấy số của Randy hiện ra. Một kiểu đồng bộ
mà bác sĩ Leblanc từng nói đến...

“Này cưng”, anh ta nói sau khi tôi bắt máy. “Em đã ở đâu thế?

Anh nảy ra một ý tưởng có thể giúp em thoát khỏi tình cảnh phải tìm
chỗ ở đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.