Chu Triển Nguyên đối với lời của con giả vờ làm lơ, chẳng qua là nhìn
chằm chằm hai người cách đó không xa đang trò chuyện với nhau rất vui
vẻ. Nữ xinh đẹp dịu dàng, nam đẹp trai cao to, mấu chốt chính là, bọn họ
cũng rất trẻ tuổi.
Quả thật rất xứng đôi. Ở trong lòng Chu Triển Nguyên thầm thở dài, chỉ
vừa mới bắt đầu nảy sinh ý niệm thì tất cả đều bị ép buộc trở lại, Tiếu Hàm
là cô gái tốt như vậy, cũng nên có người đàn ông tốt xứng đáng hơn anh.
Chu Triển Nguyên cười khổ, xem cô như là một người em gái mà yêu
thương, nhìn cô cười vui vẻ, là được rồi.
Nãi Tích không biết ý định của ba ba đã thay đổi, nó chỉ biết là cô giáo
Tiếu cười với người khác, còn thấy cười đến vui vẻ như vậy, nó không
thích, nó rất không thích.
“Cô giáo Tiếu!” Chu Triển Nguyên chưa kịp kéo con trai, Nãi Tích đã
hướng về Tiếu Hàm gào to.
Tiếu Hàm nghe được âm thanh của Nãi Tích, quay đầy lại, quả nhiên
cách đó không xa thấy hai cha con mặc quần áo ở nhà, vẻ mặt không khỏi
vui vẻ hơn, vội vàng vẫy vẫy tay với Nãi Tích: “Nãi Tích, tới đây.”
Nãi Tích nhìn ba ba một chút, thấy anh không gật đầu, cũng không lắc
đầu, liền đánh liều chạy lại Tiếu Hàm.
“Cô giáo Tiếu, đây là ai vậy?” Giọng nói của Nãi Tích rất là không thân
thiện hỏi, nhưng mà địch ý này lại giấu ở trong giọng nói non nớt của con
nít, một chút cũng không nghe ra được gì.
Tiếu Hàm cười sờ sờ đầu của nó, nhìn nó nói: “Đây là bác Thúc, bạn hồi
tiểu học của cô giáo Tiếu.”
Nãi Tích bĩu môi, một chút cũng không muốn gọi như thế với người
cùng nó giành chức người đàn ông của cô giáo Tiếu.