KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 354

“Anh Triển Nguyên…” Tiếu Hàm mà khẩn trương liền quên cách xưng

hô, cả người căng thẳng, ngón tay đặt chỗ làn váy, không tự chủ được nắm
thật chặt. Nói những lời ái muội như vậy làm gì, không biết cô giáo Ngữ
văn thường hay suy nghĩ nhiều sao?

Chu Triển Nguyên cũng không nói gì thêm, tùy tâm chuyển động, nhẹ

nhàng đem cả người kéo vào trong ngực, liếm đôi môi ngọt ngào mềm mại
của cô, đi xuống dưới, là cằm và cổ trơn mịn, xuống chút nữa, là xương
quai xanh tinh xao, xuống chút nữa…

Tay đã theo vạt áo dò xét phía trên vòng eo của cô, so với lúc bị ngăn

cách bởi quần áo thì xúc cảm càng thêm nhẵn nhịu. Chu Triển Nguyên
không khỏi thỏa mãn than thở một tiếng.

Một tiếng thở dài này, lại giống như đem Tiếu Hàm từ trong mộng bừng

tỉnh, tim đập mạnh và loạn nhịp người trong giây lát liền hoàn hồn, hai tay
hoàn toàn tự mình đẩy ra phía trước, một phen đẩy người đang hôn mình
đến nhập thần ra.

Chính lúc đang hôn đến nhập thần, Chu Triển Nguyên không nghĩ ngợi

gì, đẩy cô một phen xuống giường. Ngồi dưới đất, cảm nhận được nỗi đau ở
tay, Chu Triển Nguyên không khỏi cười khổ, haiz, lần sau làm chuyện xấu
nhất định phải chú ý hoàn cảnh địa lý, cần có thiên thời địa lợi nhân hòa,
mép giường này cũng không phải là chỗ gây án tốt.

Nghĩ là như vậy, nhưng có một số việc vẫn phải được giải quyết, được

rồi, vẫn nên đi tắm nước lạnh thôi.

Tiếu Hàm thét một tiếng kinh hãi, lúc này cũng đã tỉnh hồn lại, nhìn Chu

Triển Nguyên ngồi dưới đất, trên mặt đỏ tựa như muốn rỉ ra máu, rõ ràng là
ngại ngùng không dám nhìn anh, mà lại mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh: “Triển
Nguyên, anh đứng lên trước đi…” Trên mặt đất lạnh, lời này lại chặt chẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.