KHÔNG BẰNG DUYÊN MỎNG - Trang 394

giật, kia là con gái nhà bọn họ, sao có thể vừa thấy mặt đã bị vợ chồng già
nhà lão Chu cướp đi.

Haiz, tuy nói năm đó tiểu Hàm thiếu chút nữa đã gọi bọn họ một tiếng

cha mẹ nuôi, nhưng cuối cùng cũng không gọi đấy thôi, Phượng Trân là
người như thế nào vừa thấy mặt đã khiến cho tiểu Hàm nhà chúng ta gọi
một tiếng ‘Mẹ’ chứ!

Chu Triển Nguyên nhìn người một nhà hòa thuận vui vẻ, đầu lông mày

không khỏi nâng nhẹ, nếu Nãi Tích cũng ở đây, vậy là đầy đủ rồi. Chỉ là,
khóe mặt nhìn vẻ mặt không được hài hòa cho lắm của ba mẹ vợ tương lai,
trong lòng Chu Triển Nguyên hơi hơi thở dài, vội vàng ăn không hết đậu hủ
nóng*, vẫn nên cứ từ từ sẽ đến.

(*) Ý là nóng vội sẽ không được việc gì.

Chu Nghị Vinh khẽ mỉm cười, khách sáo nhìn Tiếu Kiến gật đầu: “Lão

Tiếu, người già chúng ta nói chuyện, bọn tiểu bối cũng không nên xen vào,
để cho bọn nó tự nói chuyện với nhau đi, đàn bà nói chuyện đàn bà, đàn
ông chúng ta nói chuyện của chúng ta. Haiz, chúng ta đi đánh ván cờ đi,
nhiều năm không cùng chơi cờ rồi.” Nói xong, cười nhìn nữ chủ nhân hai
nhà líu ríu cùng một chỗ.

Chu Nghị Vinh là tiền bối của Tiếu Kiến, nói chuyện tất nhiên có phân

lượng, lúc này, Thẩm Phượng Trân cũng lưu luyến không rời buông tay
Tiếu Hàm ra, cười tít mắt vỗ vỗ mu bàn tay cô nói: “Đi đi, người trẻ tuổi
các con cùng nói chuyện, không cần nói với bà già như chúng ta.”

Nếu người khác đã nói như vậy, Vương Lan Phương tất nhiên cũng nói

với con gái: “Nghe lời dì Thẩm, không cần theo chúng ta.”

Tiếu Hàm ‘Vâng’ một tiếng, đừng dậy, sắc mặt như thường nhìn Chu

Triển Nguyên gật đầu, nói: “Anh Triển Nguyên, em dẫn anh đến phòng của
em xem.” Lúc nói lời này, Tiếu Hàm cố gắng để cho mình giống như một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.