“Được,” Chu Triển Nguyên ôm cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô, cảm
nhận được nhiệt độ của cô, trái tim liền yên lắng xuống: “Không sao, bác
Tiếu và dì Vương chỉ là lo lắng cho em, anh sẽ nói rõ ràng với hai bác.”
Hơn nữa, anh lại còn mời được hai tòa núi cao trong nhà tới, chưa từng
nghe qua câu này sao? Nhà có một người già, như có của báu. Mà nhà anh
lại có tới hai người già, nhất định là báu càng báu.
“Vâng.” Tiếu Hàm đem cả người dựa vào trong lòng anh, ngửi thấy trên
người anh hương vị quen thuộc, không biết vì sao, lại cảm thấy cực kỳ tin
tưởng, vẫn biết phía trước còn có nhiều con đường, cũng sẽ không cảm thấy
mờ mịt không từ bỏ, bởi vì có anh.
Tất nhiên, biết giải quyết chuyện này sẽ không đơn giản, giống như hôm
qua, bác Chu, dì Thẩm đến nhà, cũng là trên danh nghĩa chào hỏi bạn bè,
chuyện của cô và anh, ba mẹ vẫn không chịu chấp nhận. Có chút đau đầu,
tay Tiếu Hàm nhay nhay huyệt Thái Dương.
Chu Triển Nguyên có chút lo lắng nhìn cô một cái, ngón tay thon dài
nhẹ nhàng day nhẹ trên trán cô, chạm nhẹ, mang theo chút xúc cảm mát mẻ,
làm cho Tiếu Hàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
“Có sao không? Đau đầu sao?” Khí tức ấm áp quanh quẩn bên tai, nghe
anh không giấu diếm thân mật mà nói, Tiếu Hàm chợt đỏ mặt, cô cực kỳ
thích anh ôm, hơn nữa tư thế như vậy, chiêu này của anh ôm cô hoàn toàn
áp sát vào trong ngực, hương vị sữa tắm nhàn nhạt tại chóp mũi tỏa ra, Tiếu
Hàm ngửi được, đó là cô vì anh mà chọn hương vị, bởi vì cô thích.
“Vâng.” Xoay người, vòng qua eo anh, Tiếu Hàm vùi mặt tiến vào trong
lòng anh, người cao chênh lệch như vậy, thật sự rất tốt. “Triển Nguyên, nếu
ba mẹ em không đồng ý, anh có cần em nữa không?”
Nghe cô phồng má hỏi vấn đề trẻ con như vậy, đáy mắt Chu Triển
Nguyên dần dần tràn ngập sủng ý, cô nhóc này biết rõ còn cố hỏi, “Em nói