KHÔNG CÓ NGÀY MAI - Trang 255

“Và trái đất phẳng còn mặt trăng làm bằng pho mát.”

“Có phải kẻ bị coi là hành khách thứ năm này đã phạm một tội ở nơi

nào đó giữa phố 30 và phố 45 không?”

“Không,” tôi đáp.

“Vậy thì hồ sơ vẫn sẽ đóng.”

Docherty bỏ điện thoại xuống và liếc đồng sự với vẻ mặt hùng hồn.

Tôi biết cái nhìn đó có ý nghĩa gì. Tôi đã làm cảnh sát trên dưới mười ba
năm và trước đây đã thấy cái nhìn đó nhiều lần. Nghĩa là một người khác đã
túm được một vụ lớn, rằng Docherty cơ bản thấy vui vì anh ta không liên
quan, nhưng lại cũng hơi nuối tiếc, bởi cho dù việc tham gia vào tâm điểm
hành động là vô cùng khó chịu dù chỉ xét về mặt giấy tờ báo cáo không
thôi, song có lẽ vẫn tốt hơn rất nhiều so với việc chầu rìa theo dõi.

Tôi hỏi, “Có chuyện gì thế?”

Lee nói, “Án mạng nhiều nạn nhân ở phố 17. Một vụ kinh khủng.

Bốn gã dưới đường cao tốc FDR, bị đánh và giết chết.”

“Bằng búa,” Docherty pha thêm.

Tôi nói, “Búa à?”

“Dụng cụ làm mộc. Lấy từ cửa hàng Home Depot trên phố 23. Vừa

mới mua. Chúng được phát hiện ở ngay hiện trường. Trên đó vẫn còn nhãn
ghi giá, nhuốm đầy máu.”

Tôi hỏi, “Bốn tay kia là ai?”

“Chẳng ai biết,” Docherty nói. “Có lẽ đó là mục đích của việc dùng

búa. Mặt họ nát hết, răng rơi cả ra, các đầu ngón tay hỏng sạch.”

“Già hay trẻ, da đen hay da trắng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.