KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 208

Sau một lúc nghỉ ngơi khá dài, hơi thở của cô không còn hổn hển nữa,

nhưng cô vẫn chưa có sức ngẩng mặt lên, đứng dậy và bước tiếp.

“Yuu ơi…”
Suy nghĩ của cô lẫn lộn rồi. Điều gì mới là đúng đắn?
Cô không biết phải làm sao để giải quyết, không biết nên làm gì,

không biết đâu là câu trả lời đúng. Giữa ngọn núi này, chỉ có mình Miharu
đơn độc, ngồi thu lu ôm gối. Cô không thể trông cậy vào ai, không thể dựa
dẫm vào ai.

Trong không gian tĩnh mịch không một tạp âm, chỉ còn Miharu ngồi

đó đối diện với chính mình. Thứ duy nhất chắc chắn hiện hữu nơi đây chỉ
gồm trí não và cơ thể của chính mình. Nếu như lúc này trái tim cô yếu mềm
và quay về điểm xuất phát, cả đời cô có lẽ sẽ không được gặp lại Yuichi
nữa.

Miharu tự hỏi chính mình rằng như thế có ổn không?
Cô tạm gác sang một bên những câu hỏi điều gì là đúng đắn, nên làm

như thế nào. Không phải những câu trả lời mô phạm mà người đời đưa ra,
mà là tự bản thân Miharu muốn làm điều gì cho Yuichi. Cô có thể chấp
nhận việc vĩnh biệt Yuichi không. Hay là…

Câu trả lời ngay lập tức đã hiển hiện, nhanh hơn hẳn suy nghĩ của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.