KHÔNG CÒN LÀ CON NGƯỜI - Trang 210

tháng sau đó càng lớn. Cô đã bao lần nghĩ, lẽ ra thằng bé đã không phải
người như thế.

Nhưng đối với cậu con trai bắt đầu giam mình trong phòng, cô chưa

từng nghĩ “mình không cần nó nữa.” Có thể ý nghĩ lẽ ra cô nên sinh thêm
một đứa con nữa từng vài lần nổi lên trong đầu cô. Nhưng dù có thế, đối
với Miharu, Yuichi vẫn là cậu con trai duy nhất của cô.

“Yuu ơi.”
Với cơ thể đó, con trai cô không thể tự do di chuyển theo ý mình

được. Hay là cậu đã thử đi xuống núi rồi?

Con có bị con chim nào tấn công không? Con có bị thương ở đâu

không?

Khi bị Isao đưa đến đây, Yuichi đã nghĩ gì? Cậu đã tuyệt vọng vì bị

người thân ruột thịt vứt bỏ trên núi hoang, như một sự lọc bỏ những thứ
thừa thãi, như bỏ rơi người già ngày xưa ư? Hay là cậu còn suy nghĩ gì
khác?

Mình muốn có thêm một cơ hội nữa.
Nếu sai, cô muốn có thời gian và cơ hội để sửa chữa lại nó, muốn

được làm lại.

Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa!
Lời cầu xin không hướng về ai, Miharu chỉ cầu xin trong trái tim

mình. Cô đã lên xuống con đường dốc quá nhiều lần, đôi chân đã mỏi nhừ
tới đỉnh điểm.

Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng thứ gì đó đang rẽ ngang lớp cỏ cây ở

khu rừng trước mặt để đi tới.

Miharu bất giác co rúm người, chân khựng lại. Ban đầu cô tưởng đó là

tiếng gió nhưng không phải.

“Gì vậy…?”
Cô cẩn trọng nhìn quanh. Có vẻ không phải tiếng bước chân người.

Thứ tiếng này giống như tiếng một con vật bốn chân nào đó đang chạy tới
một cách mau lẹ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.