KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 104

trực tiếp và các hoạt động truyền thông trực tuyến được hỗ trợ bằng trang
web chính của nó

"Đó có lẽ là người truyền giáo," Adele gọi với theo Clare. "Họ đã đi

khắp khu vực nhà tớ trên những chiếc xe đạp."

"Nếu họ đáng yêu," Maddie bổ sung thêm, "mời họ vào uống một ly và

một ít trụy lạc nhé."

Adele cười ngất. "Cậu đáng phải xuống địa nục đó."

Clare liếc nhìn qua vai mình, dừng lại đủ lâu và nói, "Và cậu tính kéo tất

cả bọn tớ cùng xuống đó với cậu sao. Đừng bao giờ nghĩ về tội lỗi trong
nhà này. Tớ không cần kiểu nghiệp chướng tồi tệ đó." Cô đi về phía cửa ra
vào, mở cửa, và mặt đối mặt với một người mẫu mực vì tội lỗi và mục nát
đang đứng trong bóng râm của mái hiên nhà cô và đang nhìn cô qua cặp
mắt kính mát màu đen. Lần cuối cùng cô gặp Sebastian, anh ta trông ngái
ngủ và cực kỳ lộn xộn. Tối nay, mái tóc đã được chải và anh đã cạo râu.
Anh mặc một chiếc áo phông màu xanh lục đậm của Stuky’s Bar được bỏ
vào trong chiếc quần hộp thụng màu be. Cô không nghĩ rằng mình có thề
kinh ngạc hơn việc khám phá ra một người trao giải thưởng của PCH thực
sự đang đứng ở mái hiên nhà cô với tờ séc lớn và bong bóng.

"Chào, Clare."

Cô nghiêng người qua trái và nhìn ra phía sau anh. Một chiếc Land

Cruiser màu đen đang đậu ở lề đường.

"Cô rảnh không?" Anh lấy kính mát ra khỏi mặt, nhét một bên gọng

xuống chiếc cổ áo phông. Anh nhìn thẳng vào Clare qua đôi mắt màu xanh
lục được bao quanh với hàng mi dày mà cô nhận thấy khó mà chống lại
được khi còn nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.