KHÔNG CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ YÊU - Trang 214

thân cùng với anh một lần nữa. Và cô không hoàn toàn chắc cô có thể
hứa…

"Thôi nào, Clare. Mở cửa cho anh nào."

…rằng điều đó sẽ không xảy ra một lần nữa. Và khi cô thích đổ lỗi tất cả

toàn bộ những điều đó cho anh, anh đã nói đúng. Cô quá già để biết việc
một chiếc áo len được mở hết nút sẽ dẫn đến điều gì.

"Anh đang muốn chết cóng ở ngoài này," anh ngẩng đầu và gọi cô, cắt

đứt suy nghĩ không liên quan với nhau của cô.

Clare thò đầu mình ra xa hơn ở ngoài cửa sổ và nhìn quanh hai bên hàng

xóm. Tạ ơn Chúa là không có ai nghe tiếng của anh. "Đừng có gào lên thế."

"Nếu em lo lắng về việc anh sẽ nhảy bổ vào em một lần nữa thì chẳng có

chuyện đó đâu," anh hét to hơn nữa. "Anh không thể chịu thêm một lời từ
chối nào nữa sau lần vừa rồi. Anh phải ở lại trong cái phòng thực phẩm chó
chết đó trong nửa tiếng đấy."

"Shhh." Cô đóng cửa sổ lại và đi về phía phòng làm việc của cô. Nếu cô

không sợ hãi về điều anh có thể la hét kế tiếp, cô sẽ không để anh vào nhà,
nhưng cô đoán là anh biết điều đó. Cô đi xuống cầu thang, xuyên qua
phòng bếp và đi về phía cổng ra vào. "Có chuyện gì?" cô nói khi thò đầu ra
ngoài cánh cửa trước.

Anh cho hai tay vào túi quần và mỉm cười. "Đó là cách em chào đón tất

cả các vị khách đến nhà mình sao? Không ngạc nhiên khi mọi người nghĩ
em thật là một cô gái cực kỳ ngọt ngào."

"Anh không phải là khách." Anh cười lớn, và cô thở dài với sự cam chịu.

"Được rồi." Cô mở rộng cánh cửa và anh bước vào trong. "Năm phút."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.