những người bạn cho việc đó. Giờ em lại muốn thay đổi mọi thứ. Sao em
không để mọi việc như cũ?"
"Vì em yêu anh và điều đó thay đổi mọi thứ."
"Yêu anh," anh chế giễu. "Em muốn gì từ anh? Liệu anh có phải thay đổi
chính anh và cuộc đời anh để phù hợp với em vì em đột nhiên nghĩ rằng em
yêu anh?"
"Không. Em biết anh không thể thay đổi bản thân anh, đó cũng là lý do
anh là người duy nhất em muốn yêu. Em từng nghĩ rằng em có thể chịu
đựng được việc chúng ta chỉ là bạn. Em từng nghĩ việc đó là đủ đối với em,
nhưng không phải." Giọng cô trở nên lúng túng khi cô ngước lên và nhìn
vào khuôn mặt giận dữ của người đàn ông cô yêu. "Em không thể gặp anh
nữa, Sebastian à."
Anh đưa tay ra như thể có ý kéo lấy cô, nhưng lại thả nó xuống bên cạnh
mình. "Đừng làm vậy, Clare. Nếu em bỏ đi, anh sẽ không đuổi theo em
đâu."
Đúng. Cô biết điều đó, và nỗi đau của việc biết được điều đó đau đớn
hơn những gì cô có thể chịu đựng. "Em yêu anh, nhưng việc ở cùng anh
khiến em rất đau đớn. Em sẽ không chờ đợi, hy vọng cảm xúc của anh sẽ
thay đổi. Nếu giờ anh không yêu em, anh sẽ không bao giờ làm thế."
Anh cười lớn, đầy cay đắng. "Giờ em là một nhà tâm lý học sao?"
"Sebastian, anh đã ba mươi lăm tuổi và chưa bao giờ có một mối quan hệ
nghiêm tục. Em không cần làm nhà tâm lý học mới biết được điều đó, em
chỉ là một trong số một hàng dài phụ nữ trong đời anh. Em không cần là
một nhà tâm lý học mới biết được anh chưa bao giờ thực sự yêu một ai.
Tiếng tim đập dồn dập, hơi thở như nghẹn lại, điên cuồng vì một người phụ
nữ, đó được gọi là tình yêu."