KHÔNG ĐẾN MỘT - Trang 254

Nghịch lý của nhà sáng lập

253

của mình, họ quyết định lập ra một thành phố mới.
Nhưng họ không thể thống nhất ý kiến nên đặt nó ở
đâu. Khi Remus vượt qua ranh giới mà Romulus đã
quyết là một phần của Rome, Romulus đã giết Remus
và tuyên bố: “Sẽ giết bất cứ ai nếu chống lại anh ta.” Là
một người làm luật

là kẻ phạm luật, là một tên tội

phạm

là một vị vua đã sáng lập thành phố Rome,

Romulus là một kẻ vừa trong cuộc vừa ngoài cuộc đầy
mâu thuẫn.

Những người bình thường sẽ không giống như

Oedipus hay Romulus. Dù cho những cá nhân đó
như thế nào trong đời thực, thì những câu chuyện
thần thoại đều chỉ nhắc đến những tính cách khác
thường. Nhưng tại sao việc nhớ về những con người
phi thường lại quan trọng với các nền văn hóa cổ đại
như thế?

Những người nổi tiếng lẫn vô danh luôn chiếm

được tình cảm của công chúng: họ được ca tụng bởi
sự giàu có và bị chỉ trích bởi hoàn cảnh bất hạnh. Xã
hội nguyên thủy đối mặt với một vấn đề lớn nghiêm
trọng hơn tất cả: họ sẽ bị chia rẽ bởi mâu thuẫn nếu
họ không có cách ngăn chặn. Do đó mỗi khi có bệnh
dịch, thảm họa, hay bạo lực phe phái đe dọa hòa bình,
sẽ có ích cho xã hội nếu đổ tất cả lỗi lầm lên một cá
nhân, một người mà tất cả đều đồng thuận, đó chính
là: người bị chọn làm vật tế thần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.