KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 130

“Không. Đau như quỷ vậy.”

Cô cười lớn, và Mark chợt nảy ra ý nghĩ là cô không chỉ không bỏ chạy

trối chết, mà cô ta còn không cảm thây bị đe dọa bởi bất cứ người nào trong
số sáu cầu thủ khúc côn cầu trên băng to lớn trong phòng. Cô cầm một chai
nước và đi về phía anh. “Hãy gọi tôi nếu anh cần bất cứ điều gì nhé,” cô nói
và đưa anh chai nước Evian. Anh cầm nó nhưng cô không thả tay mình ra.
Đầu ngón tay anh chạm nhẹ vào bàn tay cô và anh gần như phải giựt tay
mình lại. “Số điện thoại của tôi được lập trình trong điện thoại của anh. Vì
thế anh không cần phải đến tận nơi để tìm tôi.”

Cô chỉ mỉm cười và thả chai nước ra. “Có ai cần thêm gì nữa không?” cô

hỏi những người trong phòng thay vì trả lời câu hỏi anh.

“Có thể là món nachos,[10]” Andre trả lời.

Cô quay lại nhìn anh chàng tân binh, lưng cô hướng về phía Mark. “Tôi

không nấu ăn.”

“Nhưng cô là con gái cơ mà.”

Mark cho tay vào túi và lấy ra điện thoại của mình.

“Điều đó không có nghĩa là tôi được sinh ra với một khát khao cháy

bỏng với việc rán vàng thịt và mài pho mát.”

Anh nhấn nút gọi lại trên điện thoại, và chiếc điện thoại BlackBerry của

Chelsea chớp sáng trong một phần giây trước khi câu “ở cùng với một
thằng khốn” được vang lên quanh thắt lưng cô. Cô với lấy điện thoại, bấm
một vài nút trên đó, sau đó quay lại đối diện với anh.

Anh nhướn mày lên và cô giải thích, “Tôi nghĩ mình trung thành với

nhạc của Guess Who. Một kiểu nhạc chuông ấy mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.