hỏng trận đấu. Và thay vì việc tiệc tùng và rót bia từ chiếc cup vào những
cô gái trong các bộ đồ bikini, cậu nên mở to mắt ra như một cô gái.”
“Savage cũng làm thế.”
“Savage bị đánh từ đằng sau. Cậu thì không. Có khi nào trong đầu cậu
nghĩ rằng cậu không phải là ‘chiến binh’ của đội không? Đó là công việc
của Andre.”
Sam cười toe toét.
Daniel tủm tỉm cười.
Vlad đung đưa cơ thể mình và mỉm cười.
“Gì?” Mark hỏi. “Có cái quái gì buồn cười sao?”
“Cậu trông đã trở lại như xưa.” Walker trả lời.
Anh sẽ không bao giờ còn là anh như trước kia. Nếu anh có quên thì
những cơn đau nhức ở hông và đùi sẽ là những điều gợi nhớ kiên định.
“Cậu nên nói chuyện với ai đó về công việc huấn luyện viên,” Daniel gợi
ý. “Ở buổi họp báo ngày hôm đó. Darby đã nói sẽ luôn có chỗ cho cậu ở
Chinooks.”
“Tớ nghĩ ông ta chỉ nói cho vui vậy thôi.” Ý nghĩ về việc lái xe đến làm
việc ở Key Arena làm lòng anh quặn thắt.
“Tớ không tin ông ta dám làm như thế,” Walker nói. “Cậu nên nghĩ về
điều đó.”
Họ đến đây ngày hôm nay để tìm kiếm câu trả lời từ anh. Nhưng họ cũng
đến bởi vì họ muốn xem anh có ổn không. Anh có thể thấy được điều đó