KHÔNG GÌ NGOÀI RẮC RỐI - Trang 37

không cần phải làm thế. Anh đã biết được nhờ vào danh sách các vết
thương và cái nhìn trong đôi mắt của cha.

Trong hai người trưởng thành của cuộc đời anh, bà anh luôn là người

mạnh mẽ hơn. Người làm mọi việc trở nên tốt đẹp hơn. Nhưng vào cái
ngày trong bệnh viện đó, bà trông kiệt sức và trở nên yếu đuối. Sau khi liệt
kê ra tất cả các vết thương, bà đã nói với anh rằng anh vẫn có thể trở thành
bất cứ mẫu người nào mà anh mong Nhưng không giống với buổi sáng ba
mươi năm về trước, anh không tin vào lời nói của bà nữa. Anh sẽ không
bao giờ có thể chơi lại khúc côn cầu trên băng, và cả hai đều biết rằng dó là
thứ duy nhất mà anh mong muốn. Anh rửa bát của mình khi tiếng chuông
cửa réo ầm ĩ. Anh chưa gọi người lái xe cơ mà, và anh không thể nghĩ ra
được ai khác ngoài người lái xe, người đến nhà anh vào sáng sớm như thế.

Anh với tay lấy cây batoong và bước ra khỏi phòng bếp, đi xuyên qua

hành lang. Trước khi đến phía cửa trước, anh có thể thấy kính vạn hoa của
màu sắc thông qua lớp kính phun mờ. Anh giữ cơ thể đứng vững và kép
cánh cửa mở rộng với bàn tay không bị thương. Cô nhân viên chăm sóc sức
khỏe đang đứng ở mái hiên nhà anh với cặp kính mát lớn và mái tóc màu
vàng đỏ. Chiếc xe Honda kém chất lượng đậu ở đường lái xe vào nhà phía
sau lưng cô ta. “Cô quay lại.”

Cô cười toe toét. “Chào buổi sáng. Ông Bressler.”

Cô ta trông như được bao phủ trong các lớp lông chim được sơn màu.

Như một con công. Một con công với một cặp ngực thật lớn. Sao anh lại bỏ
qua chúng cơ chứ? Có thể do cơn đau khiến anh đã không chú ý đến. Hoàn
toàn giống với cái áo jacket màu cam xấu xí.

“Anh thích áo sơmi của tôi không?”

Anh nhìn vào mắt cô ta “Cô mặc nó chỉ để chọc tức tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.