Với Harvath, điều ấy chẳng có gnhiax lý gì. Anh nghĩ rằng cô là một
người tuyệt vời. Anh yêu sao cái cách cô tết bím tóc vàng của mình lại. Chỉ
những cô bé mới tết tóc, nhưng khi một người phụ nữ như cô để kiểu tóc
ấy, lại cực kỳ quyến rũ.
Đó là một Tracy nguyên bản. Ở cô, chẳng có gì bình thường. Trí thông
minh, niềm đam mê, sự kiên định trên khuôn mặt đầy thương tích của cô là
những nét để Harvath ngưỡng mộ Tracy sâu sắc. Lý do để anh yêu cô cũng
vì bản thân anh nhiều hơn.
Harvath quan tâm tới cô nhiều như vậy bởi lần đầu tiên trong đời, anh đã
tìm thấy một người thực sự hiểu anh. Hơn ai hết, cô đã nhìn thấy chính anh
đằng sau hàng chuỗi những lời nói lém lỉnh, những câu chuyện cười không
bao giờ kết thúc và đống đá anh ném lên tường. Anh không cần phải chơi
những trò chơi với cô và cô cũng vậy. Từ giây phút gặp nhau, họ đã tìm
thấy chính mình. Đó là cảm giác Harvath tưởng mình chẳng bao giờ có
được.
Khi nhìn thấy Tracy ở trên giường bệnh, anh biết, đó là một cảm giác anh
chẳng bao giờ có lại nữa.
Anh nhẹ nhàng gỡ tay khỏi tay cô và đứng dậy.