KHÔNG KHOAN NHƯỢNG - Trang 173

lượng gìn giữ hòa bình đa quốc gia được cử đến để giám sát việc PLO[1].
“Người lái chiếc xe tải đi quanh chỗ đỗ xe ngay bên ngoài khu Lính thủy
đánh bộ rồi bước đến chỗ chứa gas. Hắn lao qua hàng rào dây thép gai bao
quanh khu đỗ xe, bay vào giữa hai trạm lính gác, xuyên qua một cái cổng
và đâm vào hành lang của khu nhà”.

“Sao bọn lính gác không bắn gã ngốc này?” Finney hỏi.

“Họ không được phép dùng đạn thật”, Parker trả lời. Hôm đó ông đã mất

một người bạn thân. “Các chính trị gia lo ngại xả súng vô tình có thể giết
chết dân thường”.

Khi Parker không nói thêm gì nữa, Harvath tiếp tục: “Theo lời một Lính

thủy đánh bộ sống sót trong vụ tấn công, tên lái xe này đã mỉm cười khi
hắn lái chiếc xe tải vào tòa nhà”.

“Khi bắn cho nổ, sức nổ tương đương với trên sáu nghìn cân thuốc nổ

TNT. Phải mất nhiều ngày cứu hộ và đội cứu hộ liên tục gặp phải làn đạn
của những tay bắn tỉa. Cuối cùng, 220 lính thủy đánh bộ, mười tám nhân
viên hải quân và ba quân nhân đã bị giết. Sáu mươi người Mỹ khác bị
thương. Đó là số lượng Lính thủy đánh bộ bị giết lớn nhất chỉ trong một
ngày kể từ Chiến tranh Thế giới thứ Hai và cuộc chiến của Iwo Jimo. Đó
cũng là cuộc tấn công gây chết người nhiều nhất đối với các lực lượng của
Mỹ ở nước ngoài trong giai đoạn Hậu Chiến tranh Thế giới thứ II nhưng
điều thú vị nhất xét từ quan điểm chống khủng bố là cuộc tấn công vào khu
Thủy quân Lục chiến là cuộc đánh bom chết người thực sự đầu tiên trong
lịch sử.”

Finney không nói nên lời. Ông đã quen với những cuộc tấn công trong

lịch sử, nhưng không phải với những chi tiết thực tế khủng khiếp thế này.

“Chúng ta không bao giờ biết chính xác là ai chịu trách nhiệm về việc

này vì vậy ngoài một vài quả đạn chúng ta đã bắn ở Syria, chẳng bao giờ có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.