KHÔNG KHOAN NHƯỢNG - Trang 262

Tổng thống có thể cảm thấy rõ lồng ngực mình thắt lại. “Harvath đã giết

hắn, phải vậy không?”.

“Vâng, thưa ngài đúng vậy”.

“Khốn nạn”. Tổng thống gầm lên. “Đầu tiên là Palmera và bây giờ là

Najib. Khi người của chúng phát hiện ra chuyện gì đang diễn ra, chúng sẽ
đánh trả. Chúng ta cần họp Hội đồng Bảo an Quốc gia”. Tổng thống đã để
việc cho riêng mình. Ông biết nước Mỹ không có cách nào để liên tục bảo
vệ từng chiếc xe bus đưa đón trẻ con đi học trên cả đất nước này. Đó không
chỉ là một cơn ác mộng mà còn gây ra một nỗi hoảng loạn lan rộng. Các
công dân Mỹ sẽ không biết liệu các chiếc xe bus đưa đón con họ đến
trường có an toàn thoát khỏi lũ khủng bố hay không. Liệu các rạp chiếu
phim có an toàn không? Các khu mua sắm thì sao? Các phương tiện giao
thông công cộng thì thế nào? Thậm chí, họ không biết liệu có nên để con
mình ở trường hay không? Liệu họ có nên đi làm không?

Nỗi ám ảnh về nạn khủng bố, đặc biệt là khi chính phủ cũng đặt ra một

mối quan tâm lớn đã có ảnh hưởng đáng ngạc nhiên đối với xã hội. Tổng
thống đã đọc các báo cáo phân loại về ảnh hưởng của những vụ bắn tỉa ở
D.C và nghiên cứu phép ngoại suy xem nền kinh tế Mỹ sẽ chịu một mối đe
dọa tương tự trên toàn quốc nhanh đến thế nào. Sau khi bắt đầu có sự phân
nhánh trong nền kinh tế, các vấn đề xã hội sẽ tăng vọt. Nếu thực thi luật
pháp không thể đưa các thủ phạm ra trước pháp lý, các công dân sẽ tự mình
xử lý. Tệ nạn sẽ tăng lên và những nhóm có thể quấy rối sẽ bắt đầu ra tay.
Nếu không dẹp nhanh và hiệu quả sẽ còn nhiều bạo loạn. Nói một cách
khác tình hình sẽ hết sức hỗn loạn. Những ảnh hưởng đối với tâm lý khủng
bố thật khó lường.

Vị tham mưu trưởng ngắt lời.

“Có chuyện khác chúng ta cần nói”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.