anh cũng muốn uống một cốc cà-phê. “Hắn không đủ khả năng để bỏ đi.
Hắn sẽ muốn lấy lại những gì chúng ta đã cướp của hắn.”
“Rất có khả năng”, Parker nhăn mặt và ngồi xuống cạnh Harvath. “Anh
nghĩ thế nào, anh sẽ nói gì nếu hắn biến mất khỏi phòng chat?”
“Thế còn, ngoài các dữ liệu và tài khoản ngân hàng, chúng tôi cũng thu
hồi luôn cả thẻ hội viên của anh?” Finney đột nhiên hỏi.
Mặc dù không cảm thấy như vậy, Harvath vẫn mỉm cười. “Tôi chưa nghĩ
tới điều đó. Tôi sẽ quẳng nó đó rồi chờ khi thời điểm đến”.
“Đến rồi”, Tom Morgan vừa nhấn một phím trên máy tính vừa nói vừa
đẩy nó sang phía Harvath.
Những màn hình phẳng ở trước phòng hội thảo bắt đầu hiện lên toàn
cảnh phòng chat môt cách sống động. Một tin nhắn mới báo có người tham
gia. Vì đây là phòng chat riêng nên họ đều biết rõ họ đang nóng lòng sự
xuất hiện của người được biết dưới cái tên duy nhất là gã Lùn.
Harvath đặt ngón tay lên bàn phím, nhưng Finney lắc đầu, không. “Hắn
muốn chúng ta phải chờ. Vậy thì bây giờ chúng ta phải cao tay hơn. Phải
làm rõ ra”.
Mặc dù không đồng tình lắm, nhưng Harvath vẫn chờ đợi. Vài giây sau
gã Lùn mở màn trước.
Các anh đã lấy đi những thứ không thuộc về anh, gã gõ như thế.
Harvath không cần úp mở. Ông cũng vậy, anh trả lời.
Tôi muốn các tài khoản ngân hàng và các dữ liệu của tôi phải được khôi
phục ngay lập tức.
Và tôi muốn biết ai đã bắn Tracy Hastings. Harvath tiếp tục.