KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 154

Tĩnh Uyển vâng dạ qua loa với mẹ, trong đầu chỉ nghĩ trước tiên phải đi

ngõ Tam Hòe, nói với Nghiêm tiên sinh, anh ta quan biết Trình tiên sinh, có
thể bảo anh ta đi hỏi xem có phải rơi trên xe vị Trình tiên sinh đó không,
nếu không vậy thì phiền phức rồi. Đang tính toán như thế bác Phúc đến
thông báo có khách đến thăm cô, vì bình thường cô cũng có rất nhiều bạn
học nam đến chơi,n ên Doãn phu nhân không để ý lắm. Tĩnh Uyển cầm tờ
danh thiếp lên, chỉ thấy ba chữ “Trình Tín Chi” trong lòng mừng rỡ nghĩ
chắc vị Trình tiên sinh đó, vội bảo bác Phúc mời đến phòng khách nhỏ.
Quả nhiên là vị Trình tiên sinh ấy, từ xa anh đã cúi người hành lễ kiểu
Tây,nói luôn: “Đường đột đến thăm tiểu thư lúc này là không nên nhưng tối
qua tiểu thư quên một thứ rất quan trọng trên xe tôi, cho nên tôi vô cùng
mạo muội đến trả trước”.

Tĩnh Uyển lúng túng nghĩ anh xuất thân cao quí, học rộng biết nhiều, e

rằng đã biết rõ lai lịch viên chân trâu ấy, chẳng trách tối qua khi trên xe vừa
nhìn thấy, vẻ mặt đã hiện rõ vẻ thiếu tự nhiên. Lúc đó cô chỉ canh cánh việc
trong lòng, không hề phát giác. Không biết anh ta rốt cuộc biết bao nhiêu,
trong lòng cứ thấp thỏm lo âu, vị Trình tiên sinh đó lại nói như không có
chuyện gì: “Em gái nhà tôi xưa nay rất thích thứ đồ này, cho nên lần trước
tôi mới đặt chiếc nhẫn đó ở cửa hàng đồ Tây cho nó, viên ngọc này của tiểu
thư cũng có lẽ là ngọc trai nuôi từ Đông Doanh phải không?”

Tĩnh Uyển nghe anh nói cố ý giải vây cho mình, trong lòng nhẹ nhõm

cười, nói: “Đúng thế là ngọc trai nuôi”. Vị Trình tiên sinh đó nói: “Viên
ngọc đẹp đẽ như vậy, chỉ có người đẹp như tiểu thư đeo mới xứng, mới
cùng tỏa sáng”. Tuy nói một câu nịnh nọt lấy lòng như thế nhưng thốt ra từ
miệng anh ta thấy rất tự nhiên, không hề khiến người ta cảm thấy khách
sáo, giả tạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.