tay Nghiêm Thế Xương đã dính đầy mồ hôi, anh yên lặng vài giây rồi cười
nói: “Giọng cậu Sáu mới hay, thỉnh thoảng nghe cậu ấy gọi một phách, còn
vang hơn mấy diễn viên nổi tiếng nữa đó”
Tĩnh Uyển cười mỉm nói: “Tôi thật sự không biết, phải bắt anh ấy hát
mới được”. Cô lại thuận miệng hỏi anh: “Cậu Sáu lúc nhỏ của anh trông
như thế nào?”. Nghiêm Thế Xương cười nói: “Lúc đại soái còn sống, Cậu
Sáu cũng rất nghịch ngợm, đại soái hễ tức giận là cầm chổi lông gà đánh
cậu ấy, không đánh gãy chổi tuyệt đối không tha, lúc đó Cậu Sáu tầm mười
tuổi, có lần gây chuyện bên ngoài, biết đại soái sẽ đánh, cho nên cầm dao
cắt một vết sâu bảy, tám phân trên chiếc chổi lông gà mới. Đại soái về đến
nhà, quả nhiên cầm chổi đánh, mới đánh được hai cái đã gãy, đại soái sững
lại nói: “Sao loại chổi này bây giờ lại đểu thế?”. Người ở nhà ai cũng biết là
Cậu Sáu bày trò, đều ôm bụng cười lỉnh ra bên ngoài.
Tĩnh Uyển cũng mỉm cười, mắt nhìn con đường núi trước măt, hình như
hơi thẫn thờ, lúc này mặt trời lặn xuống núi, ánh sáng như dát vàng,
Nghiêm Thế Xương cảm thấy đôi mắt cô như thủy tinh còn phát sáng óng
ánh hơn cả ánh chiều tà rực rỡ đó, cô quay mặt đi má phớt hồng như ráng
chiều,nói: “Nghiêm đại ca, sau đó thì sao?”. Cô gọi tiếng “đại ca” nghe rất
tự nhiên, Nghiêm Thế Sơn không dám trả lời, đương lúc chần chừ lại nghe
cô nói: “Tội nghiệp anh ấy từ nhỏ không có mẹ,haizz!”. Một tiếng than như
thế nghe xa xôi bất tận như một sợi dây lan đến tận sâu thẳm trái tim.
Nghiêm Thế Xương không dám ngẩng đầu nhìn cô nữa, một lát sau mới
nói: “Tiểu thư, ngày hôm nay sẽ đến Hà Gia Bảo rồi, ở đó chỉ cách núi Kỳ
Phong một ngọn núi, tuy Dĩnh quân không đóng quân ở Hà Gia Bảo nhưng
binh chiến lạc loạn là khó tránh khỏi. Cho nên hành trình ngày mai rất nguy
hiểm, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện gì, tiểu thư nhất định phải đi với Thặng
Nhi trước, nó biết đường, biết đường nào đến núi Kỳ Phong”.
Tĩnh Uyển tuy hơi sợ hãi nhưng mau chóng lấy lại dũng khí, nói:
“Nghiêm đại ca, ba chúng ta nhất định cùng nhau bình an đến núi Kỳ