phạm lỗi, phạt anh hát”. Nghiêm Thế Xương theo Mộ Dung Phong từ nhỏ,
lên ngựa quản quân, xuống ngựa quản dân, sống trong rừng gươm bão đạn
cho đến ngày hôm nay, bình thường những đồng bào mà anh chung sống
đều là đàn ông hào khí vời vợi, xưa nay không coi trọng phụ nữ yếu đuối,
nhưng đồng hành cùng vị Doãn tiểu thư này lại thấy cô phóng khoáng, bình
dị dễ gần, không chỉ không hề kiêu ngạo mà còn kiên nhẫn, đến đàn ông
bình thường cũng không bì được. Đáng quý nhất là một đương kim tiểu
thư, suốt dọc đường ăn lương khô uống nước lạnh, chân tay phồng rộp cả
lên nhưng không hề chau mày. Trong lòng anh tôn trọng cô, nghe cô nói
muốn phạt anh hát, cảm thấy khó xử mặt mày đỏ bừng lên điều này xưa
nay chưa từng xảy ra với anh: “Tôi không biết hát”.
Tĩnh Uyển vỗ tay cười nói: “Nói dối, người nào trên thế giới này mà
chẳng biết hát, mau hát một bài, nếu không tôi và Thặng Nhi đều không
chịu”. Nghiêm Thế Xương không biết làm thế nào, anh cũng không biết hát
nhiều bài, đàng hát một câu dân ca quê nhà: “Trước núi sau núi trăm hoa
đua nở, hái một nhành cây cài lên tóc, người trước người sau quay đầu nhìn
lại, có ai đến hái hoa, yêu hoa yêu…”. Giọng anh khàn khô nhưng thấy
Tĩnh Uyển cười, chăm chú lắng nghe, nên lại hát tiếp: “Trước núi sau núi
trăm hoa đua nở, hái một nhành hoa cài lên tóc, người trước người sau quay
đầu lại nhìn, có ai đến lấy chị yêu chị, bướm hồng cũng biết hoa yểu điệu,
bay đến bên cạnh chị chẳng lẽ anh cứ đờ đẫn như thế, đờ đẫn như thế, còn
muốn anh nhét vào tay anh, nhét vào tay anh…”
Móng lừa gõ trên con đường đá, âm thanh trong trẻo, làm kinh động mấy
chú chim non phía xa xa, chúng phành phạch vỗ cánh bay lên trời. Những
ngày tháng trước đây của anh, hoặc là liếm máu trên bang súng đầu dao,
hoặc là uống rượu cá tiền với anh em hoặc là say đắm trong nhà thổ ngõ
nhỏ, chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ ngồi trên lưng lừa cất cao tiếng hát
giữa núi rừng thế này, nhưng thấy khuôn mặt cô tươi cười, trong lòng dù
như thế nào cũng không làm phật lòng cô. Thế Xương hát hết một bài, Tĩnh
Uyển cười nói: “Hát hay như thế mà nói không biết hát”. Chiếc roi trong