KHÔNG KỊP NÓI YÊU EM - Trang 37

Người đó đi thẳng vào phòng, gọi hai tiếng “Ngọc My”, hỏi: “Ngọc My,

có phải em không, đừng trốn nữa”. Cô nghe thấy giọng nói của một chàng
trai trẻ, không biết có phải là Mộ Dung Phong không, trái tim chỉ chực
nhảy ra khỏi lồng ngực, cô đứng yên đó không động đậy. Lại nghe thấy
người đó nói: “Được rồi, đừng đùa nữa, mau ra đi. Khó khăn lắm anh mới
thoát thân để đến được, lát nữa họ không thấy anh lại đến tìm đấy”.

Tĩnh Uyển rối loạn, chốc lát trong đầu có vô số ý nghĩ, chỉ nghe thấy

người đó nói: “Em còn không ra, anh phải đi rồi đấy”. Cô chần chứ không
nhúc nhích, chỉ nghe anh nói: “Ngọc My, em thật sự không ra, vậy anh đi
thật đây”. Một lúc sau, liền nghe thấy tiếng bước chân xa dần, xung quanh
lại trở nên yên ắng, người đó đi thật rồi. Cô không biết vì sao thở phào một
tiếng, chầm chậm bước ra khỏi chiếc rèm, thấy trong phòng không có ai,
trong lòng cô rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào.

Chính trong giây phút tim đập loạn nhịp đó, bỗng có người ôm eo cô từ

phía sau, cô giật mình hoảng hốt, đầu óc quay cuồng, bị người khác đè lên
chiếc giường nhỏ, hơi thở ấm ấm phả vào tai, cảm giác vừa mềm vừa ngứa
đó khiến cô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Lại nghe thấy giọng nói của người
đó kề sát bên cạnh, hóa ra người đó chỉ giả vờ bỏ đi, lúc này bất ngờ đè cô
xuống, cười lớn nói: “Đồ láu lỉnh, em cứ nghịch ngợm như vậy, hôm nay
anh nhất định phải cho em biết tay”. Trên người anh có mùi hương bạc hà
thoang thoảng, pha trộn mùi đàn ông lạ lẫm, còn cả mùi khói thuốc súng
nhàn nhạt xộc vào mũi, cô ra sức vùng vẫy, một tay anh đè cô xuống, một
tay xô mái tóc rối của cô, đang muốn hôn lên môi cô thì nhìn rõ mặt cô, anh
không kìm được sững sờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.