một lượt, liền hỏi: “Phía Bắc có tin tức gì không?”. Hà Tự An đáp: “Vẫn
chưa có, nhưng hai sư đoàn của chúng ta đã bố trí phòng thủ từ Triết Bình
đến Vọng Thành, người Nga dọc tuyến đường sắt tuy nhìn chằm chằm như
hổ đói, nhưng lại bị cầm chân, cho rằng hai quân Từ, Thường không dám
hành động thiếu suy nghĩ”. Mộ Dung Phong hừ một tiếng, nói: “Trước mắt
giữ quân của họ lại, lấy hai lạng địch ngàn cân, đợi khi nào đủ mạnh , xem
tôi giải quyết đám người Nga đó thế nào”.
Hà Tự An nhận thấy anh muốn đánh nhau với người Nga, nên không lập
tức trả lời. Mộ Dung Phong nhìn bóng cây đó một lát, lại nói: “Phía Bắc có
tin thì báo với tôi”.
Trong Đào phủ đang náo nhiệt, Tam tiểu thư cùng nghe kịch với Từ,
Thường phu nhân, vai Thiết Kính công chúa của Lô Ngọc Song đang hát
khúc Tọa Cung. Từ phu nhân vốn là người rất thích kịch, đang nghe say
mê, Thường phu nhân hình như chợt nhớ ra: “Sao không thấy Doãn tiểu
thư?”. Tam tiểu thư nói: “Cô ấy nói là đi thay quần áo”. Vừa quay lại thấy
khách nữ giới lần lượt đứng lên, hóa ra là tứ phu nhân Hàn thị đến.
Tứ phu nhân mặt mày rạng rỡ, chưa nói đã cười: “Tôi đến muộn rồi”. Bà
lại nói với tam tiểu thư: “Tôi tưởng đã bắt đầu tiệc rồi chứ?”. Từ phu nhân
nói: “Tứ phu nhân vẫn chưa đến, làm sao có thể mở tiệc?”. Tứ phu nhân
liền cười nói: “Tôi đã đến rồi, vậy thì bắt đầu đi”. Từ phu nhân cười đáp:
“Còn cả nhân vật chính, lúc này không biết đi đâu rồi, bỏ lại mấy người
chúng ta, cô ấy thì mất tích”. Tứ phu nhân phì một tiếng: “Tôi đi từ nhà ra,
thấy cô ấy đi đến chỗ chúng ta. Theo tôi, chúng ta vừa ăn vừa đợi, cũng
không phải thất lễ”.
Tam tiểu thư chần chừ nói: “Vẫn nên đợi hai người họ thì hơn, Tĩnh
Uyển nói đi giục Cậu Sáu”. Từ phu nhân lại mỉm cười, nói: “Chẳng lẽ chỉ
có họ được bỏ lại một phòng đầy khách khứa, còn chúng ta không bỏ lại họ
được sao? Hôm nay chúng ta cức mặc cho họ đói đi”. Tam tiểu thư vốn
không phải là người ngốc, chợt hiểu ra, cười nói: “Vậy chúng ta không đợi