“Chúng ta lại gặp nhau.”
Anh làm nàng giật mình, có lẽ bởi vì giọng nói khàn khàn của anh.Nàng
quay lại ngay lập tức, cô chạm vào anh.Không, anh đã đứng quá gần, gửi
thấy mùi hoa tử đinh hương từ mái tóc của nàng, nên nàng không thể tránh
sự đụng chạm.Nhưng nàng đỏ mặt khi nàng cố gắng để dịch ra xa và không
thể làm được vì lan can ở phía ngay phía sau nàng.Miễn cưỡng để mất sự
tiếp xúc, Boyd từ từ lùi lại.
“Cô không phải đến từ Bridgeport chứ?’anh nói.
“Làm thế nào anh biết?”
“Bởi vì tôi đến từ Bridgeport.Tin tôi đi, nếu cô sống ở đây, tôi đã về nhà
thường xuyên hơn.”
Lời nói của anh và nụ cười của anh có thể đã có một chút trơ trẽn bởi vì
nàng rõ ràng là bối tối.Nàng nhìn nhanh xuống, sau đó bắt đầu nhìn lại bến
tàu, nhưng vài thứ khác đã bắt được sự chú ý của nàng.
“Ai có thể nghĩ là họ rất phiền hà cơ chứ,”một phụ nữ với mái tóc màu đỏ
hoe nói khi bà ta tiến tới gần họ, mỗi tay giữ một đứa trẻ chập chững bước
đi .”Chúng ta sẽ phải tránh xa nếu họ mang chúng ta lên khoang tàu lần
nữa.”
Katey cúi xuống và bế đứa trẻ lên trên sườn mình,làm rối tóc của nó.Boyd
không thể nói rằng đó là một cậu bé hay một cô bé.
“Đó không phải là một ý kiến tồi đâu, Grace.Họ đã có hơn là một chút tò
mò ở cái tuổi này,”Katey nói.
“Tuyệt,đây, đưa cô bé lại đây.Tôi sẽ sắp xếp cho hai đứa ở khoang dưới
trước khi đi.”
“Con cô à?”Boyd hỏi ngay khi người phụ nữ kia rời đi với 2 đứa trẻ.
Anh nói đùa, nhưng Katey liếc nhìn anh với một cái cau mày trên gương
mặt xinh đẹp của nàng.Sau đó nàng mở to đôi mắt và nói,”Đúng vậy!Thực
sự thì, tôi đã không nghĩ đến phải đề cập đến chuyện đó, nhưng tôi đã kết
hôn và tôi đang trên đường đến Anh gặp chồng mình.Tôi nên đi và giúp đỡ
cô hầu của mình.Những đứa trẻ đáng yêu đó có thể là một chuyện khó
chịu.”
Cô vội vã đi.Boyd đứng lặng đi, không nghi ngờ gì về nó.