KHỔNG MINH GIA CÁT LƯỢNG ĐẠI TRUYỆN - Trang 237

Chính và Bàng Thống, Lý Nghiêm sau khi đến Phù Thành, không đánh mà
hàng, khiến tinh thần binh sĩ quân Ích Châu bị giáng một đòn nghiêm trọng.
May mà Trương Nhiệm già dặn kinh nghiệm, lại giỏi thao lực, ông ta lập
tức chỉnh đốn quân trực thuộc của mình và quân Lý Quý còn chưa có vấn
đề gì. Thế rồi rút về Lạc Thành cùng với Lưu Tuần cố thủ ở đấy.
Thu phục được quân Ngô Ý và Lý Nghiêm, quân Lưu Bị có thanh thế rất
lớn. Song Trương Nhiệm cố thủ ở nơi hiểm trở, ngăn chặn được quân Lưu
Bị đánh xuống phía nam, bởi thế Lưu Bị lập tức làm theo kế hoạch ban đầu,
khẩn cấp điều động Gia Cát Lượng ở Kinh Châu, dẫn đội quân của Trương
Phi và Triệu Vân, từ phía đông Ích Châu nhằm thẳng Thành Đô, Gia Cát
Lượng tiến quân cuốn theo cuộc chiến tranh vào đất Thục.
Chẳng qua việc Tôn Quyền bị Tào Tháo đe dọa, Kinh Châu có nguy cơ môi
hở răng lạnh, song lại mang đại quân vào Thục, cho thấy một điều rằng,
việc Lưu Bị báo tin khẩn cấp vừa rồi thực đáng ngờ lắm vậy.

Lời bình của Trần Văn
Trong “Binh pháp Ngô Khởi” phần “luận tướng thiên” có chép:
“Việc tác chiến quan trọng hàng đầu là phải triệt để hiểu thấu tướng lĩnh
của đối phương, sau đó dựa vào cá tính, tài năng, đề ra kế hoạch đối phó
với thủ đoạn của họ; nếu không tốn nhiều công sức như vậy, làm sao có thể
giành được thắng lợi dễ dàng.
Với tướng lĩnh phản ứng chậm chạp lại dễ tin người khác có thể dùng mưu
kế xảo trá mà dẫn dụ.
Với người tham lam mà không xem trọng danh tiết, có thể dùng vàng bạc
mà mua họ.
Với người dễ thay đổi ý kiến của mình, thiếu mưu lược hoạch định, có thể
dùng chiến thuật quấy nhiễu khiến họ mỏi mệt và bỏ chạy.
Với các tướng lĩnh cao cấp, xa xỉ ngạo mạn, trong khi các thuộc hạ thì
nghèo khó, có thể dùng cảm tình mà ly gián họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.