lại phản kích, quân mai phục 2 bên đều đổ ra, Hàn Hạo, Hạ Hầu Thượng bị
đánh bất ngờ, toàn quân hỗn loạn, hai viên tướng đều bị chết. Trương Cáp
thấy Hoàng Trung dũng mãnh hơn người, không dám ham chiến, phải rút về
Đông Thành để thủ thế.
Hoàng Trung thừa thắng đánh đến tận đại bản doanh của Hạ Hầu Uyên ở
Nam Thành, Hạ Hầu Uyên cả giận, dốc tổ mà ra, muốn diệt sạch quân
Hoàng Trung để trả thù cho Hạ Hầu Thượng.
Lưu Bị vội phái sứ giả báo cho Hoàng Trung không nên quyết chiến, mau
chóng rút về phía Miện Thủy, cùng với quân chủ lực của Lưu Bị hợp quân
đóng trại ở trên núi, từ trên cao nhìn xuống, cậy hiểm mà giữ. Do liên tục
điều động mau chóng, quân Hoàng Trung lộ rõ thứ tự hỗn loạn, Hạ Hầu
Uyên thấy thế, tưởng có thể đánh tan bèn dẫn một số ít quân cận vệ đuổi
theo, muốn giết chết Hoàng Trung. Trương Cáp nghe tin, sợ có mưu kế lập
tức cũng dẫn quân đuổi theo.
Song Hạ Hầu Uyên muốn lập công lớn, hành động vội vàng, dẫn quân đến
dưới núi. Pháp Chính ở trên núi đốc chiến thấy quân Hạ Hầu Uyên cờ xí rối
loạn, quân đội không chỉnh tề, bố trí sơ hở nhiều chỗ, cho rằng thời cơ đã
đến, bèn nói với Lưu Bị: “Có thể đánh được rồi”.
Lưu Bị hạ lệnh cho Hoàng Trung từ bên trên tràn xuống đánh vào quân Hạ
Hầu Uyên, quân Hạ Hầu Uyên chẳng hề chuẩn bị lại không ngờ bị đối
phương tập kích. Bị quân Ích Châu dốc sức xung sát, rơi vào thế hỗn loạn
kêu trời kêu đất mà chạy mỗi người một ngả, chủ soái Hạ Hầu Uyên và phó
tướng Triệu Ngưng bị giết hại tại trận, 5000 quân vệ binh cơ hồ hoàn toàn
bị tiêu diệt.
5. Trương Cáp nhận lệnh lúc lâm nguy.
Quân chi viện của Trương Cáp chạy đến hiện trường, nghe thấy sự tình như
thế, lập tức hoả tốc rút về Dương Bình Quan cố thủ. Bởi Thống soái đột
nhiên bỏ mạng, như rắn không đầu, lòng quân hoang mang, chẳng biết làm