muốn đánh thẳng vào doanh lũy, dần dần sẽ đánh lâu dài, còn một người thì
gắng cầu an toàn, chủ trương đánh ngắn ở những nơi có thể.
Do bản doanh chính của Tào Ngụy như Lạc Dương, Hứa Đô, Nghiệp
Thành, đều ở đông về chiến tuyến phía đông như Tào Hưu, Tư Mã Ý, Giả
Quì, Mãn Sủng đều được chọn kỹ là tuấn kiệt đương thời, về mưu trí và
thao lược, hơn hẳn các tướng ở chiến tuyến phía tây như Tào Chân, Trương
Cáp, Quách Hoài, và Hác Chiêu, chiến thuật táo bạo của Chu Hoàn, thực ra
là rất khó thi hành thông suốt, đối với Lục Tốn sự phản đối chính là ở đấy.
Thượng thư Tưởng Tế dâng thư lên Tào Tuấn nói: “Tào Hưu vào sâu vùng
địch, đối đầu với tinh binh của Tôn Quyền, Lục Tốn bị đại quân của Chu
Nhiệm đuổi theo phía sau, xem ra hình thế khá bất lợi, nên mau chóng có
chuẩn bị”.
Tiền tướng quân Mãn sủng cũng dâng biểu nói rõ: ‘‘Tào Hưu tuy khéo dùng
binh, song ông ta vẫn chuyên chiến thuật kỵ binh ở đồng nội, nay mang
thân đên đất Hoàn lắm sông ngòi hồ đầm, dễ tiến mà khó rút, nếu càng vào
sâu thì càng khó khăn hơn. Bởi thế phải phòng ngự hữu hiệu”.
Không lâu Tào Hưu và Lục Tốn giao chiến ở vùng Thạch Đình, Lục Tốn tự
mình ở trung lộ chỉ huy giao chiến chính sự, lệnh cho Chu Hoàn, Toàn
Tông từ hai cánh trái phải tập kích vào quân Tào Hưu. Đạo quân hỗn hợp
bộ kỵ binh của Tào Hưu, thực tế không chuyên tác chiến ở sông hồ, bởi thế
mà bị đánh đại bại, phải rút về vùng Giáp Thạch, số tử thương đến hơn một
vạn người, vài vạn cỗ xe bò ngựa đều bị bắt, quân trang khí giới cơ hồ hoàn
toàn bị mất cả.
Khi đạo quân của Giả Quì tiến đánh Nhu Tu Khẩu, phát hiện quân giữ
không nhiều, lại cậy hiểm mà không ra đánh, bèn phán đoán Đông Ngô
nhất định tập kết ở đất Hoàn, Tào Hưu nếu vào sâu như thế, ắt bị đánh bại.
Bởi thế mau chóng đến chi viện, chưa đến nơi thì được tin Tào Hưu đã bị
đánh bại ỏ Thạch Đình, trước mắt đang rút về Giáp Khẩu.
Các tướng lĩnh của Giả Quì cho rằng đại thế đã mất, nên mau chóng rút
quân, để tránh bị tập kích. Song Giả Quì cứng cỏi nói rằng: “Tào Hưu binh
bại ở vùng địch, đường rút có thể bị ngăn cản, rõ ràng tiến không thể thắng,
rút chẳng thể hết khốn khổ. Quân Đông Ngô ắt toàn lực nghĩ đến tiêu diệt