tế giao cho những nhân vật tinh anh đời thứ hai, khiến việc cắt xén cố kết
gốc rễ của chính quyền Thục Hán rất mau chóng giải quyết xong xuôi.
Song, việc lựa chọn người kế thừa lại vẫn là vấn đề đau đầu, sắp xếp tốt
nhất ban bệ tập thể tiếp nhiệm, do ai phụ trách quyền chỉ huy kế thừa công
việc của mình, lại là việc lựa chọn rất khó khăn. Ở trạng thái chiến tranh lâu
dài, tư lệnh các quận đoàn quyền lực ắt sẽ bành trướng, vẫn trái với phương
châm chính trị lãnh đạo quân sự của Gia Cát Lượng, đấy cũng là vấn đề mà
Gia Cát Lượng lấy làm đau đầu.
Đặc biệt là với hổ tướng Ngụy Diên vẫn thống soái quân tiên phong có
danh tiếng rất cao trong quân đội, lại là một viên tướng ngạo mạn, bốc lửa
và cũng thiếu đầu óc chính trị nhìn chung những nhân vật chính trị tinh anh
đời thứ hai được cố ý bồi dưỡng tựa hồ chẳng có một ai đủ sức chỉ huy
được “Ngụy đại tướng”. May mà quan hệ của Ngụy Diên với các tướng lĩnh
không tốt đẹp, Gia Cát Lượng đã cố tạo lập địa vị và danh vọng cho một số
tướng lĩnh ngang bằng với Ngụy Diên, như Vương Bình cương trực dũng
mãnh, Mã Trung tận tụy với trách nhiệm, Mã Đại là danh tướng Tây
Lương, cùng với Khương Duy trí dũng song toàn được coi là học trò của
mình, để chế ngự hữu hiệu sự bành trướng thế lực quá mức của Ngụy Diên.
Một nhân vật khác cũng khiến Gia Cát Lượng đau đầu là Dương Nghi tham
mưu hàng đầu của ông ta, một cao thủ điều hành về hành chính khó thấy
trong lịch sử, có nhiều cống hiến về kế sách lương thảo trong hành động
quân sự bắc phạt, cũng là trợ thủ cho Gia Cát Lượng trong công việc
thường ngày rất được nể trọng. Bởi thế không ít người cho rằng Dương
Nghi sẽ là người kế thừa Gia Cát Lượng. Song Dương Nghi bản tính nghi
ngờ, bổ nhiệm vai trò lãnh đạo rất cao, có thể do tinh thần trách nhiệm quá
lớn, thuộc hạ và binh lính đều bị ông ta làm phiền muốn chết. Bởi thế ngay
từ những lúc đầu, Gia Cát Lượng đã phải hạn chế Dương Nghi trong công
việc tham mưu. Sau này Gia Cát Lượng chỉ định người lãnh đạo là Tưởng
Uyển và Phí Vỹ, đều chẳng phải là cao thủ về hành chính hoặc quân sự.
Tưởng Uyển bản tính khoan dung, cẩn thận mà suy nghĩ sâu sắc. Việc điều
hành lấy không phiền nhiễu dân làm chính, chẳng có mưu toan lớn và dục
vọng, phong thái chính trị như vậy gần với “vô vi nhi trị”, rất được Gia Cát