KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 130

"Con sống một mình có tốt không?" Ông hỏi, "Cơ thể đã bình phục

chưa?"

"Dạ, đều tốt." Hàn Niệm gật đầu, "Còn ba? Lần trước luật sư Thác

Trương mua quần áo mùa đông cho ba còn vừa không?"

"Rất vừa." Hàn Phục Chu nói, "Còn rất ấm nữa, gần đây Hạ Đông

Ngôn thế nào? Nó vẫn luôn chăm sóc con sao?"

"Dạ." Hàn Niệm gật đầu, "Anh ấy đối với con rất tốt."

"Nó là người tốt." Cách thuỷ tinh và song sắt, trong mắt Hàn Phục

Chu có chút gợn sóng, Hàn Niệm nhìn không rõ cũng nhìn không thấu.

Cô hơi chần chừ, lại hỏi câu hỏi mà hơn ba năm trước đã hỏi qua một

lần, "Ba, sự kiện này thật sự không liên quan đến ba sao?"

"Tư Tư, ba tuyệt đối sẽ không gạt con." Hàn Phục Chu không tức giận

khi không nhận được sự tin tưởng của con gái, khuôn mặt dịu dàng của ông
tràn đầy sự yêu thương, Hàn Niệm hé miệng nở nụ cười.

Cô tin tưởng ba, cho nên cô phải tiếp tục hận người kia.

* * *

Lúc đi ra khỏi nhà giam, nắng chiều đang hừng hực. Cách đó không

xa có một chiếc xe màu bạc chạy ngược chiều về phía cô, trên thân xe phản
chiếu ra một tia sáng chói mắt, cô nâng tay lên che, ánh mặt trời lọt qua kẽ
tay, sau đó người trên xe bước xuống, ôm chặt lấy cô.

"Tiểu Niệm, em làm anh lo muốn chết!" Tim của Hạ Đông Ngôn đập

vừa nhanh vừa mạnh, Hàn Niệm áp vào trên đó, gần như cũng bị tiết tấu
của anh làm giật mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.