KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 14

Anh đi qua, lấy hết tu vi của mấy năm nay khiến cho bản thân duy trì

sự bình tĩnh.

Nhưng Hàn Niệm lại nở nụ cười, cười nói với anh: "Anh đừng xúc

động như vậy...biết đâu em đến giết anh đấy."

Anh đưa tay lấy ví tiền trong túi áo khoác bên trái ra, rút ra một tấm

thẻ đưa cho người nhân viên đuổi theo, cười nhạt. Mặc dù mấy năm nay
anh rất ít khi nở nụ cười, nhưng cười lên vẫn là dáng vẻ cô quen thuộc
trước kia, giống như cô có thể có kinh nghiệm giữ bình tĩnh mấy năm nay,
anh càng có thể vững như Thái Sơn.

Hàn Niệm không có chút lúng túng, để ly trà trong tay xuống, đứng

dậy đến gần anh: "Đường tiên sinh có tiện đưa em về dùm không?"

"Có thể." Đôi mắt đen như mực của anh sâu không thấy đáy, cô không

bắt được một chút dao động.

Đêm giao thừa có ý nghĩa đặc biệt khiến cho lúc nửa đêm của cả thành

phố vẫn vô cùng ồn ào và náo nhiệt, đèn neon nhiều màu từ từ chảy xuôi
theo thân xe màu đen, giống như những ngôi sao rực rỡ trong bầu trời đêm.

"Ơ, thành phố J thay đổi nhiều quá..." Hàn Niệm áp sát lên cửa kính

xe, nhìn đường phố có chút quen thuộc lại có chút xa lạ lẩm bẩm tự nói.

Đường Diệc Thiên ngồi bên cạnh cô, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Em..." Giọng nói của anh rất bình tĩnh: "Trở về một mình?"

Hàn Niệm lắc đầu: "Không."

Cô quay sang nhìn anh, cười nói: "Em trở về với Hạ Đông Ngôn."

Hạ Đông Ngôn, cái tên này đột nhiên khiến cho đôi mắt của Đường

Diệc Thiên trở nên hung ác hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.