KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 15

"Chỉ có hai người các người?" Anh qua loa hỏi thêm một câu.

"Anh nghĩ còn ai nữa?" Hàn Niệm nâng tay vén những sợi tóc dài rủ

xuống ra sau tai, dời mắt đi, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đang chạy trên con
đường của Bắc Kinh, nơi đó có một dãy lầu chung cư dành cho cán bộ sĩ
quan cao cấp, đã từng là nơi Hàn Niệm lớn lên.

"Em sống ở đâu?"

"Chỗ của Hạ Đông Ngôn." Cô cười rất vui vẻ, giống như đang đùa

giỡn: "Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ ở nhà anh?"

Anh cười lạnh, gò má lạnh lùng phản chiếu rõ trên kính cửa sổ xe,

Hàn Niệm đưa một ngón tay, làm một động tác ngoáy mũi trước kính, bản
thân vui vẻ cười khanh khách.

Đường Diệc Thiên hơi liếc mắt, từ lúc nào cô trở nên thích cười như

vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.