KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 167

Cô mang đôi giày cao gót đắt tiền, đi ăn mì trường thọ với anh ở sau

hẻm nhỏ của trường học. Anh gắp quả trứng chiên bỏ vào trong tô của cô,
giống như thói quen của mấy năm qua, anh nói với cô, "Ăn nhiều một chút,
cho dáng người dài ra."

Hàn Niệm nghĩ rằng những ngày đó là những ngày cuối cùng của gian

khổ, sau cùng lại phát hiện thì ra mãi mãi cũng không thể quay lại những
ngày tốt đẹp như xưa.

* * *

"Lần này thì tốt rồi, em nói những việc đó cho anh ta biết rồi! Đúng là

không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ bạn bè như lợn!" Hạ Đông Ngôn không
thể hiểu được sự thẳng thắn thành khẩn của Hàn Niệm, trên điểm này anh
khó mà có chung quan điểm với Đường Diệc Thiên...chỉ cảm thẩy cô bị
điên.

"Có một Trư bát giới, toàn đội có thể lên tây thiên một lượt được

không?" Hàn Niệm trả lời một cách mỉa mai. Lúc đầu cô tiếp cận Đường
Diệc Thiên, vì muốn có cơ hội tiếp cận Phương Lượng, Phương Lượng có
quan hệ không nhỏ với tập đoàn Thịnh Thế, cộng thêm Đường Diệc Thiên
có địa vị ở hai giới chính trị và thương nghiệp của thành phố J, lại có liên
quan đến Hàn Phục Chu, nếu Phương Lượng muốn làm giao dịch, tất nhiên
Đường Diệc Thiên sẽ là sự lựa chọn của ông ta.

Nhưng...

"Nếu Phương Lượng quyết tâm muốn lợi dụng việc này đổi lấy con

đường làm quan, vậy em đi tìm ông ta chỉ uổng công mà thôi, em không
cho được thứ ông ta muốn. Đã vậy không bằng em để Đường Diệc Thiên
lấy, sau đó em sẽ lấy từ trong tay anh ấy." Hàn Niệm nói quyết định của
mình ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.