KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 332

quá buồn cười, chúng ta còn mười tám tuổi như năm đó sao? Có nhiều thứ,
đã bỏ lỡ thì không thể tìm trở về được."

Hàn Niệm nhớ rõ những lời mà sáng nay ba đã nói với cô, cô là hy

vọng duy nhất của Hàn Phục Chu. Sự lãng mạn đó, tình yêu điên cuồng đó,
bọc đường bên ngoài tình yêu đó, lột ra chính là thù hận đẫm máu, chỉ có
những chàng trai cô gái hồn nhiên chưa biết đến đau khổ mới cảm thấy xúc
động và kích thích. Cô đã sớm không thể quay lại thời thanh xuân, cũng
không hồn nhiên được nữa.

Tình yêu dũng cảm quên mình, nói đi là đi, người nghe không thể

ngăn cản. Ở trên cô còn có ba, ở dưới còn có con trai, cô hoàn toàn không
có tư cách hưởng thụ.

Khi cô phát hiện trái tim cứng rắn của mình tê dại, lúc cảm giác được,

Hàn Niệm rất nóng nảy, rất lo lắng. Cô phải dùng một con dao, dứt khoát
chặt đứt hết mọi ràng buộc giữa cô và Đường Diệc Thiên, cô trở về thế nào,
phải đi như vậy, mang theo thù hận mà đến, mang theo thù hận mà đi,
không nên dao động.

Đường Diệc Thiên và cô, đã sớm bỏ lỡ, trên thế giới này, dễ lỡ mất

nhất, là cảnh vật đẹp nhất, tổn thương sâu nhất, còn có tình yêu chân thành
nhất. Bọn họ đã bỏ lỡ những năm tháng đẹp đẽ nhất, hao phí tình yêu say
đắm tha thiết nhất, chẳng bằng hận hết mình, ngược lại sẽ thoải mái hơn.

Hai bên tránh không nói thêm gì nữa, không đau không nhớ không

phiền. Hàn Niệm rất sợ cảm giác đó giống như mầm độc lan tràn ra, cắn
nuốt cô.

Cô trầm tĩnh nói rõ từng chữ, đôi môi giống như cánh hoa động lòng

người, nói ra những lời lạnh lùng vô tình nhất, "Lúc đầu tôi chỉ lợi dụng
anh, chưa bao giờ có tình cảm cả."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.