KHÔNG NHỚ, KHÔNG QUÊN - Trang 55

Hàn Niệm quấn tóc suy nghĩ, hôn cũng chưa hôn không tính là chiếm

được lợi, thêm vào sáng nay là mình ham muốn cơ thể anh, hẳn là cô không
bị thiệt thòi, “Không có.”

Xác nhận xong câu trả lời phủ định, Hạ Đông Ngôn lập tức thở ra một

hơi dài, nhanh chóng thay đổi tiêu đề, bắt đầu đợt công kích cơ thể người
thứ hai, “Em nói xem có phải Đường Diệc Thiên là con cáo già không. Tối
qua anh mắng một câu dài như vậy, khốn nạn, không bằng cầm thú, không
biết xấu hổ… Cuối cùng hỏi anh ta là ai, anh ta chọn câu dễ nghe nhất là bà
ngoại sói! Vài giây ngắn ngủi, phản ứng nhanh như vậy, một bụng đầy ý
nghĩ xấu xa!”

Hàn Niệm cười khanh khách, “Bà ngoại sói cũng coi là dễ nghe sao?”

“Ít nhất là bà ngoại! Là người!” Hạ Đông Ngôn tức giận lên án, “Sao

anh ta không nói mình không bằng cầm thú chứ!”

Lên án xong anh bắt đầu tìm kiếm sự an ủi, “Tiểu Niệm, anh đã cả

đêm không ngủ, gọi điện thoại luôn không nhắc, sau đó còn tắt máy. Trời
vừa sáng anh liền lái xe đến nhà họ Đường, nhưng bị bảo an khu chung cư
đuổi đi…”

Hàn Niệm có thể tưởng tượng được cảnh Hạ Đông Ngôn điên cuồng

đập cổng, tiếc là tối qua cô ngủ quá sâu, không nghe thấy chút tiếng động
gì. Nghĩ tới người nào đó hôm nay đã thức sớm hơn mình, không biết có
phải anh bị đánh thức không?

“Được rồi, không nói với anh nữa. Em muốn ra ngoài mua đồ đạc.”

Trước khi tắt điện thoại, Hàn Niệm vẫn không quên hỏi một câu, “Diệu
Linh ổn chứ?”

“Rất ổn. Chỉ là lúc cắt giấy cũng làm hư luôn váy của Hạ Bồng

Bồng…” Hạ Đông Ngôn hời hợt nói, không đợi Hàn Niệm kêu anh dạy dỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.