lại giống như tằm cưng vác lên vai khiêng từ phòng dành cho khách sang
phòng của anh.
Không biết tại sao, Hàn Niệm chợt nghĩ tới cảnh trước kia hoàng đế
sủng hạnh phi tử, nhưng khiêng phi tử dường như không phải là hoàng đế,
mà là...thái giám?
***
Lần thứ hai trong vòng ba ngày Hàn Niệm bước vào phòng ngủ của
Đường Diệc Thiên, có thể nói từng là phòng của bọn họ, cả cô cũng ngạc
nhiên không ít với tốc độ nhanh chóng này.
Trốn trong chăn gọi điện thoại cho Hạ Đông Ngôn, cô nhịn không
được lẩm bẩm, "Có lẽ anh ấy...thật sự vẫn còn yêu em?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng ném văn kiện vô cùng rõ ràng,
thư ký run lẩy bẩy hỏi, "Hạ tiên sinh..." Sau đó lập tức nghe thấy Hạ Đông
Ngôn cáu kỉnh đuổi người ra ngoài.
"Tiểu Niệm! Yêu không phải như thế! Yêu em thì lúc trước anh ta sẽ
không đối xử với em như vậy! Em đừng ngây thơ nữa! Anh đã nói Đường
Diệc Thiên là con cáo già xấu xa nhất! Em nhất định đừng để bị lừa! Biết
không!"
Ngón trỏ của Hàn Niệm quấn lấy tóc, nhớ lại dáng vẻ cẩn thận lúc
Đường Diệc Thiên đặt mình xuống giường vừa rồi, khóe miệng không
kiềm được cong lên, trong giọng nói mang theo chút ngọt ngào, "Cho dù là
cáo...anh ấy cũng không phải cáo già..."
"Mẹ nó!" Hạ Đông Ngôn cáu kỉnh hơn, "Em em em em...em như vậy
là đang muốn phát xuân sao?"