KHÔNG PHẢI TÌNH HỜ - Trang 294

Tiffany sán đến bên, vòng tay ôm ngang người anh:

- Con xin lỗi đã chê ba gớm ghiếc. Ba là người tuyệt nhất trần đời.

Ngay lúc này, Zach chẳng thấy gì là ‘tuyệt nhất trần đời’ cả. Chỉ trong

chớp mắt, đời anh thành mớ bòng bong. Anh vừa lãnh một cú trời giáng
vào đầu. Giờ anh cần bình tâm lại và sắp đặt kế hoạch chi tiết cho tương lai.

Tuy nhiên, có một điều Zach tin chắc: Mang trong mình hai đứa con của

anh, Adele sẽ không bao giờ rời bỏ Cedar Creek mà đi nữa.

Ngồi trên tràng kỷ đêm qua tạm dùng làm giường ngủ, Adele nhấp một

ngụm trà đắng. Mở tivi lên, cô theo dõi đoạn cuối của bản tin thời sự. Hơn
một giờ trước, Sherilyn đã đưa Kendra đến bệnh viện. Sáng nay, bé Harris
sẽ về nhà cùng mẹ và chị, bắt đầu cuộc sống mới.

Quàng chăn quanh người, Adele uống thêm ngụm nữa. Lần này, cô nhắc

mình thong thả tận hưởng hương vị của trà. Vai cô đau nhức vì ngủ trên
giường tạm. Adele nhớ giường ở nhà mình và thốt nhiên thấy nôn nao
nhưng không phải cảm giác buồn nôn vì nghén.

Chuông cửa reo vang nhưng cô mặc kệ. Lại thêm hồi chuông nữa. Adele

bực bội hất chăn ra. Chỉ có Zach chứ không ai khác. Còn ai mới sáng sớm
đã giục giã như sắp cháy nhà thế. Adele đi ra giật mạnh cánh cửa mở toang.
Tiffany đứng đó, mở to đôi mắt màu xanh lá cây nhìn thẳng vào mắt cô.

Chẳng buồn chào hỏi cho đúng phép xã giao, cô bé nói ngay:

- Ba cháu bảo cô có mang con của ba.

Adele thò đầu ra ngoài nhìn quanh quất:

- Phải. Ba cháu có biết cháu đến đây không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.