KHÔNG PHẢI TÌNH HỜ - Trang 302

Adele im lặng nhìn qua đầu Lucy, ngắm khung cảnh tối đen ngoài cửa

sổ. Bên ngoài, những bông tuyết dày xốp đang rơi xuống mặt đất kết thành
tấm chăn khổng lồ trắng muốt. Giờ đang là kỳ nghỉ cuối tuần đầu tiên của
tháng Giêng. Trước mắt cô mở ra màu trắng tinh khôi của tuyết đầu mùa
đón chào một năm mới, một cuộc đời mới.

Lucy thay mặt nhóm bạn:

- Chắc cậu biết nếu giúp được cậu việc gì, tụi tớ sẽ không từ nan.

- Tớ biết mà.

Adele nhìn quanh. Bạn bè là một phần quan trọng trong cuộc đời cô. Bốn

người họ luôn thân với nhau như người một nhà. Họ từng chia ngọt sẻ bùi,
đọc bản thảo cho nhau nghe, cùng nhân đôi niềm vui và chia sẻ nỗi buồn.
Cô thương yêu họ như người ruột thịt nhưng phần lớn nhất của cuộc đời cô
không còn ở đây nữa. Nó ở cách đây hơn hai ngàn ki lô mét. Ở đó có
Sherilyn, Kendra, bé Harris và Zach. Cô sẽ không nuôi con ở một nơi quá
xa cha chúng như ở đây vì như vậy con cô sẽ phải chịu thiệt thòi. Zach
hoàn toàn thoải mái khi cha một nơi, con một nẻo. Cách đây ba năm, anh
và Tiffany hài lòng với tình trạng ấy nhưng Adele không thấy ổn. Một mình
cô không thể có thai được và cô cũng không nuôi con một mình. Khi nào
mẹ tròn con vuông, cô sẽ gặp Zach bàn việc cùng giám hộ con cái. Cô
không thể yêu cầu anh bán đất bán nhà, bỏ Texas đi nơi khác vì như thế
Tiffany sẽ phải chịu thiệt thòi. Adele sẽ chuyển chỗ ở nhưng nghĩ đến việc
phải chia tay các bạn, cô đã buồn lại càng buồn thêm.

Lucy hỏi:

- Cậu cảm thấy trong người thế nào? Trông cậu mệt mỏi lắm.

- Tớ mệt lử cả người. Dù ngủ nhiều nhưng thức dậy vẫn mệt. Trên máy

bay tớ có đọc sách ‘Bạn Kỳ Vọng Gì Khi Mang Thai’ nên tớ biềt bà bầu
thấy thế là thường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.