KHÔNG PHẢI TÌNH HỜ - Trang 88

phòng giải trí ra hồ bơi, kê thêm mấy cái bàn để bơi xong tụi con lên ăn
luôn. Ba thấy thế có được không?

Zach trở mình nằm sấp, vơ gối che đầu:

- Sao con không dí súng vào đầu ba luôn thể?

Ba giờ chiều. Lúc Adele đậu xe sát vỉa hè, ánh nắng buổi xế chiều chiếu

vuông góc kính chắn gió. Cô úp mặt vào lòng bàn tay. Suốt thời gian trong
bệnh viện, Adele phải cố điềm tĩnh. Chưa bao giờ sợ đến thế nhưng cô vẫn
tự nhủ phải cứng rắn vì Sherilyn. Hai tiếng vừa qua, cô đứng trong phòng
bệnh, cầm tay Sherilyn và nhìn chỉ số huyết áp ngày một tăng. Tiếng bíp
trên màn hình phản ánh nhịp tim thai còn vang mải trong đầu cô.

Các bác sĩ khẩn trương đưa Sherilyn vào phòng mổ đón em bé ra trước

khi huyết áp của chị tụt xuống mức nguy hiểm. Mới hai mươi bốn tuần
tuổi, đứa bé có thể sống bên ngòai tử cung người mẹ nhưng rất có khả năng
sẽ bị biến chứng sau này.

- Không sao đâu, không có gì đâu.

Adele nhắc đi nhắc lại như vậy trong một tình huống rõ ràng là ‘có sao’.

Chỉ tội cô không biết nói gì hơn. Ngoài việc đứng chống mắt nhìn chị trong
cơn nguy kịch và cố kiềm chế nỗi sợ hãi, Adele chẳng biết làm gì khác.

Nước mắt tràn mi, Adele nghẹn ngào. Nỗi sợ hãi, tủi buồn và uất hận bị

kiềm chế lúc ở bên chị gái giờ dâng lên vò xé long ngực. Adele ôm mặt
khóc. Hai tiếng vừa qua là thời khắc đáng sợ nhất trong đời Adele. Lúc cố
động viên Sherilyn, Adele căm ghét William Morgan hơn bao giờ. Đáng lẽ
hắn phải có mặt ở đó an ủi vợ và cố cứu lấy con. Nhưng ngược lại, hắn
hành xử như thằng đểu và ‘vui vẻ’ với cô bồ nhí.

Adele cố hít thật sâu và thở ra thật chậm, tiếng nấc thưa dần, cô lau hai

gò má ướt đẫm nước mắt. Lục ngăn nhỏ giữa hai ghế trước tìm khăn giấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.