KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 240

Minh Quang nghe xong, cười to ha ha: “Anh còn tưởng chuyện gì to

tác, em chỉ có ý tốt thôi mà, ai biết được quan hệ của họ phức tạp như vậy.”
Anh xoa đầu Vệ Lam, nói: “Thôi kệ đi, chuyện tình cảm, không ai có thể
nói rõ được, tụi mình lo chuyện của mình là được rồi.”

“Cũng đúng.” Vệ Lam gật đầu, nhưng không biết tại sao, trong đầu cô

lại chợt hiện ra dáng vẻ chiều nay của Đoàn Chi Dực, tức giận lại cố chịu
đựng, gắt gỏng lại cố kiềm nén, có một linh cảm xấu dâng lên trong lòng,
trái tim đập mạnh bùm bùm. Cô nắm mạnh tay của Minh Quang, không có
đầu đuôi xen ngang một câu: “Minh Quang, chúng ta kết hôn đi!”

Minh Quang ngẩn người, rồi nở nụ cười vui mừng: “Lam Lam à, em

đang cầu hôn anh sao? Nhưng mà như vậy chẳng có chút lòng thành gì cả,
ít nhất cũng phải có chín mươi chín đóa hoa hồng, rồi quỳ gối xuống nữa
chứ. Ha ha ha!”

Vệ Lam im lặng liếc anh, đá anh ngã xuống ghế sofa: “Cút!”

Minh Quang từ đất bò dậy, ôm lấy lưng cô cọ cọ: “Anh biết tâm trạng

em không tốt.” Dứt lời, anh vỗ ngực, nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không
giống bạn học cũ Đoàn Chi Dực của em đâu, anh chắc chắn sẽ không bắt cá
hai tay. Anh sẽ chỉ có mỗi em thôi, có trời trăng chứng giám nha.”

Vệ Lam cười giễu một tiếng, bị anh chọc cười: “Vậy được rồi, sao

hôm nay anh về trễ vậy, đi đâu hả? Thành thật trả lời đi.”

Minh Quang ung dung ngồi bên cạnh cô, quàng vai cô: “Anh định nói

với em đó, hôm nay anh đi dùng cơm với khách hàng, em biết anh gặp ai
không?”

Không đợi Vệ Lam trả lời, anh tiếp tục khoe khoang nói: “Trần Vũ

Yên, là Trần Vũ Yên đó!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.