KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 239

hiểu tại sao, nhưng mình biết mình đang làm gì. Mình yêu anh ấy, anh ấy
cũng ình thứ mình cần, như vậy đủ rồi.”

“Chân Chân à…..” Lời nói của cô ấy làm cho Vệ Lam vô cùng đau

đớn, cô không dám tin, người bạn hồn nhiên vui tươi năm đó, sẽ nói ra
những lời nói như thế này.

Nhưng Quách Chân Chân chỉ tiếp tục mỉm cười nói: “Vệ Lam à,

chuyện của mình cậu đừng lo nữa, mình ổn lắm, cậu yên tâm đi.”

Cúp điện thoại, rốt cuộc Vệ Lam cũng cảm thấy mình giống như một

con ngốc không rõ đầu đuôi. Chuyện tình cảm của người khác, có liên quan
gì đến cô chứ? Những tức giận căm phẫn trong lòng, cho dù mình kể hết
mọi chuyện của Đoàn Chi Dực ra, thì cũng chỉ giống như đang kể một câu
chuyện cười thôi.

Nhưng mà, sao cô vẫn có chút khó chịu, cho dù là Đoàn Chi Dực, hay

là Quách Chân Chân, cô đều cảm thấy mình bị lu mờ theo thời gian vậy –
Cho dù, Đoàn Chi Dực cũng từng là một tên khốn khiếp không hơn không
kém.

Minh Quang đi cả ngày trở về rất muộn, lúc vừa vào nhà, không biết

chuyện gì, gương mặt vui tươi hớn hở. Nhưng sau khi nhìn thấy Vệ Lam
nằm la liệt trên ghế sofa, anh sợ hết hồn, chạy đến sờ trán của cô: “Lam
Lam, em sao vậy?”

Vệ Lam giận giỗi đánh vào tay anh, giọng nói buồn bã: “Em là một kẻ

vô cùng ngốc nghếch.”

“Hở?” Minh Quang không hiểu gì hết.

Vệ Lam rên một tiếng, trở mình ngồi lên ghế soda, kể hết chuyện ngốc

nghếch mình làm cho anh nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.