Vệ Lam ngẩn ra, rồi đứng dậy nói: “Mẹ, ngày mai con sẽ đi bệnh viên
kiểm tra, sau đó sẽ đưa kết quả ẹ xem.”
Mẹ Vệ Lam hậm hực hừ một tiếng rồi dập cửa lại.
Đợi khi phòng yên tĩnh trở lại, ba Vệ Lam mới nhìn con gái mình, rồi
lại nhìn chàng trai trẻ đang bối rối đứng cạnh cô.
Đây là lần đầu tiên ông gặp Đoàn Chi Dực, anh khác hẳn với hình
tượng con nhà giàu không ra gì mà mẹ Vệ Lam đã tả, bởi vì ông tin một
người đàn ông gian xảo không thể có vẻ mặt bối rối thế này được.
Nhớ tới lời kể của mẹ cô, ông không khỏi lắc đầu.
Sau đó ông thở dài một hơi, rồi vỗ về tay con gái, nói: “Xảy ra chuyện
lớn như vậy, chắc chắn là hôm nay mẹ con sẽ không nghĩ thông suốt được.
Bây giờ con không khỏe trong người, tối nay đến nhà Tiểu Đoàn nghỉ đi, để
nó chăm sóc con.”
“Ba…” Vệ Lam gọi khe khẽ.
Ba cô lắc đầu ngắt lời cô: “Lam Lam, người là do con lựa chọn, con
đường sau này con cũng phải dựa vào chính mình mà đi. Ba không biết con
làm đúng hay sai, nhưng chuyện đã đến nước này thì có nói gì cũng vô ích.
Về phía mẹ con thì ba sẽ nói giúp, con từ từ mà thuyết phục bà ấy, những
chuyện khác thì để sau hẵng nói.”
Vệ Lam cắn môi, khóe mắt cay cay và ươn ướt. Thật ra cô hiểu hơn ai
hết rằng bất luận là mẹ hay ba cô thì điểm xuất phát cũng là vì muốn tốt
cho cô, muốn cô được hạnh phúc.
Đáng thương thay cho tấm lòng của bậc làm cha mẹ.