KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 418

Đoàn Chi Dực thấy vẻ mặt Vệ Lam đau buồn thì nhẹ nhàng nắm lấy

tay cô, khi đối diện với ba cô thì sắc mặt anh có hơi kích động: “Xin chú
hãy yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Vệ Lam thật tốt.”

Ba Vệ Lam cố nở nụ cười, rồi xua tay với họ: “Ừ, các con về nghỉ sớm

đi.”

Tối hôm ấy, Vệ Lam ngủ không yên giấc, trong đầu toàn là vẻ phẫn nộ

của mẹ và sự buồn bã của ba. Mọi chuyện có lẽ đều do Đoàn Chi Dực,
nhưng chuyện đã đến nước này, cô đã không thể hối hận được nữa, chỉ có
điều đột nhiên hiểu ra một chuyện rằng mình đã làm ba mẹ đau lòng biết
bao. Nếu có một ngày, người cô chọn không thể mang lại hạnh phúc cho cô
thì đến lúc đó, ba mẹ cô sẽ đau lòng đến nhường nào.

Trong lúc mơ màng, dường như Đoàn Chi Dực vẫn cảm giác được cô

đang trằn trọc. Như biết cô đang nghĩ gì, anh ôm cô vào trong lòng, kề sát
vào tai cô thì thầm: “Đừng lo, chúng ta sẽ tốt thôi.”

Một câu rất ngắn gọn nhưng lại là lời hứa chắc chắn.

Tuy đã đặt lịch hẹn trước với bệnh viện và bác sĩ nhưng hôm sau hai

người vẫn dậy thật sớm và nhanh chóng đến bệnh viện. Bệnh viên cao cấp,
bác sĩ hẹn riêng nên đương nhiên không cần xếp hàng đợi mà đi làm các
khâu kiểm tra luôn, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Khi bác sĩ nói với họ đã xác định là mang thai khoảng bảy tuần thì

tảng đá trong lòng Đoàn Chi Dực mới rơi xuống. Khi anh nhận lấy ảnh siêu
âm từ tay bác sĩ thì kích động đến nỗi tay cũng run run. Anh nắm tay Vệ
Lam, nghẹn ngào nói: “Nhìn xem, là con của chúng ta.”

Vệ Lam cũng tò mò, nhìn xong kết quả xét nghiệm trong tay mình thì

thò đầu qua xem ảnh siêu âm. Nhưng phôi thai vừa mới bảy tuần, chỉ mơ
hồ là một cục tròn, làm gì nhìn ra hình dáng gì đâu chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.